Đằng Thiên Long và Độ Biên Thiên Nhất vừa xuất hiện, Đằng Cương đã kích động la lên với Đằng Thiên Long.
“Gia chủ, ông mau trở về cứu viện gia tộc chúng ta đi, người của gia tộc họ Mông cố tình dụ mọi người tới đây để nhân cơ hội tấn công căn cơ của chúng ta đấy ạ”.
Nghe thấy lời này của Đằng Cương, mặt Đằng Thiên Long hơi biến sắc.
Nhưng ông ta không rời đi ngay mà là bắn một viên thuốc vào trong miệng Đằng Cương, sau đó ông ta vung tay lên, mấy người Đằng Giáp đen dẫn Đằng Cương đi.
“Gia chủ, phải nhanh chóng trở về cứu viện gia tộc đấy nhé!”
Đằng Cương vẫn không ngừng hét lớn.
Nhưng Đằng Thiên Long vẫn chưa đi.
Năm đó, sau khi Thần Giáp Môn tan rã, họ cũng mang đi một số thứ, cộng thêm những thứ giành được ở núi Thiên Hưng càng giúp cho thế lực của họ vững chắc hơn.
Hiện giờ tuy Đằng Giáp Môn thua xa Thần Giáp Môn trong thời đại phồn vinh ấy, nhưng cũng không phải ai muốn phá huỷ căn cơ của họ là có thể phá huỷ dễ dàng.
Do đó, ông ta không lo lắng người của gia tộc họ Mông này có thể tiêu diệt Đằng Giáp Môn.
Việc quan trọng nhất bây giờ là giành được món đồ gia tộc họ Mông vận chuyển, dù sao nó cũng liên quan đến việc thuật con rối của họ có thành công hay không mà.
“Mông Điền, ông làm tộc nhân của tôi bị thương, tội không thể tha! Vậy nên tôi sẽ ban thưởng cho ông cái chết!”
Đằng Thiên Long lạnh lùng quát, ngay sau đó vung nắm đấm đánh vào không khí, Mông Điền liền mất khống chế bay về phía Đằng Thiên Long.
Khi thấy Mông Điền sắp bị bắt, những con rối cảnh giới Võ Hoàng bên cạnh ông ta đồng loạt ra tay tấn công về phía Đằng Thiên Long.
“Không biết lượng sức mình!”
Đằng Thiên Long khịt mũi, giơ tay còn lại lên một cách thật nhẹ nhàng.
Các con rối cảnh giới Võ Hoàng đang bay tới kia lập tức văng ngược về phía sau.
Không chỉ thế, trong lúc bay, cơ thể họ bắt đầu đứt lìa theo từng khối, chỉ chốc lát sau đã biến thành một đống thịt khô.
Những con rối này chính là võ giả được gia tộc họ Mông luyện chế sau khi chết.
“Cỡ này… có mạnh quá không?”
Đám người nhà họ Trần ở phía xa nhìn thấy Đằng Thiên Long chỉ nhẹ nhàng đánh một chiêu, mười mấy con rối cảnh giới Võ Hoàng đã biến thành một đống thịt vụn, cả đám đều vô cùng khiếp sợ.
Bản lĩnh này y hệt như thần tiên vậy.
Lúc này, Mông Điền cũng nhanh chóng bay tới trong tay Đằng Thiên Long.
Trông thấy cảnh này, Lâm Vãn Tình hơi lo lắng hỏi Diệp Viễn.
“Anh không cứu họ hả?”
Nhưng Diệp Viễn lại lắc đầu.
“Không vội, người của gia tộc họ Mông cũng không ngu đâu, họ sẽ không chịu chết oan uổng như vậy!”
“Em cứ chờ xem kịch vui đi!”
Nói xong, Diệp Viễn nhét một cọng cỏ vào miệng ngậm, còn ánh mắt thì nhìn về phía chiếc quan tài cách đó không xa.
Khi anh vừa nhìn về phía quan tài.
“Bùm!”
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật to, lớp bao bọc bên ngoài quan tài đột nhiên nổ tung.
Sợi dây xích quấn trên quan tài không biết được chế tạo bằng chất liệu gì kia bay thẳng tới sau lưng Mông Điền.
Nó quấn lấy người Mông Điền rồi sau đó nhanh chóng bay ngược ra sau.
Cảnh này khiến Đằng Thiên Long hơi thay đổi sắc mặt.
“Hừ, muốn đi à, không dễ vậy đâu!”
Đằng Thiên Long khịt mũi một tiếng, tay cử động nhẹ, ngọn lửa linh khí lập tức ngưng tụ rồi biến thành một mũi tên bắn nhanh về phía Mông Điền như một tia chớp.
Mà lúc này, trên quan tài lại có một sợi xích bay ra, lao thật nhanh về phía mũi tên biến ra từ ngọn lửa linh khí kia.
Cả hai va chạm mạnh với nhau.
Nhưng sợi xích mạnh hơn, nó đã đánh tan mũi tên được biến ra từ ngọn lửa linh khí.
“Hừ! Muốn cứu người tôi muốn giết ư, không thể nào được đâu!”