“Ha ha, anh Hoa trọng nghĩa, em đây khâm phục”.
“Thế này đi, nếu anh có cần hỗ trợ gì thì cứ lên tiếng, em đây cũng muốn đóng góp một chút sức lực cho giới cược đá của thành phố Thanh Long chúng ta”.
“Vậy thì tốt quá, có chú Tả giúp đỡ thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Tôi tin với năng lực của hai chúng ta, chắc chắn sẽ có thể đánh bại được thằng nhóc tiểu bối ngông cuồng kia”.
Ban đầu Tả Ngọc chỉ muốn khách sáo vài câu thôi, không ngờ Hoa Đình Văn lại tưởng là thật.
Điều này khiến Tả Ngọc hơi bực bội, nhưng ông ta cũng không thể nói gì hơn.
Hoa Đình Văn lại nói tiếp: “Chú Tả, lát nữa chú phải xem giúp tôi nhiều vào nhé, kẻo tôi lại chọn nhầm đá, thua bởi thằng nhóc tự phụ kia, đến lúc đó cả giới cược đá thành phố Thanh Long chúng ta sẽ khó giữ được mặt mũi!”
Phải công nhận chiêu này của Hoa Đình Văn quá cao tay, ban đầu ông ta chỉ đánh cược với Diệp Viễn.
Nhưng bây giờ ông ta lại đẩy chuyện này sang liên quan đến vấn đề thể diện của cả giới cược đá ở thành phố Thanh Long.
Đã vậy còn lôi Tả Ngọc vào.
Đến lúc đó, nếu ngộ nhỡ ông ta thật sự thua Diệp Viễn, ông ta sẽ có thể đùn đẩy trách nhiệm nói là lỗi của hai người họ.
Cho dù mất mặt cũng không phải chỉ có một mình ông ta.
Nhìn dáng vẻ đầy mong đợi của Hoa Đình Văn.
Tả Ngọc đang mắng thầm má nó trong lòng, nhưng ông ta không thể phản bác được gì, ai bảo ông ta đã rơi vào bẫy của Hoa Đình Văn chứ.
Có điều, Hoa Đình Văn tính toán ông ta như vậy, đương nhiên ông ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Yên tâm đi, nếu vì thể diện của cả giới cược đá thành phố Thanh Long chúng ta, tôi sẽ cố hết sức mình!”
“À đúng rồi, anh Hoa đến nhờ vả tôi, tôi cũng có việc muốn nhờ đây”.
“Anh cũng thấy rồi đó, cháu trai cưng của tôi bị cái người dám khiêu chiến anh đánh, đợi lát nữa sau khi vụ cược đá kết thúc, mong anh Hoa sẽ cùng giúp tôi giải quyết mấy thằng khốn đó!”
Hoa Đình Văn cười mỉm: “Đương nhiên rồi, có điều mấy tên nhóc đó chỉ là vài thanh niên trẻ vô danh thôi. Tôi nghĩ với thực lực của chú Tả, giải quyết bọn chúng hẳn sẽ dễ như trở bàn tay, không cần đến lượt tôi ra tay đâu!”
Tả Ngọc tiếp lời: “Tôi không sợ mấy người đó, quan trọng là anh cũng thấy rồi đấy, bên cạnh bọn chúng có Ngụy Thành Bân”.
Hoa Đình Văn bảo: “Một tên Ngụy Thành Bân nho nhỏ thôi, tôi nghĩ với năng lực của nhà họ Tả các chú, chắc sẽ có thể nắm bóp tuỳ ý!”
“Ha ha, anh Hoa coi thường Ngụy Thành Bân quá rồi. Ông ta ở thành phố Thanh Long đã nhiều năm mà vẫn bình an vô sự, không phải kiểu người mà ai muốn nắm bóp là có thể dễ dàng làm được đâu”.
“Nếu nhà họ Tả chúng tôi muốn khai chiến với Ngụy Thành Bân, chỉ e cuối cùng chúng tôi cũng sẽ giết địch một nghìn, tự hại tám trăm thôi!”
“Nên là xin nhờ anh Hoa trợ giúp, nếu chúng ta cùng đứng ra, chắc chắn Ngụy Thành Bân ông ta sẽ không dám đắc tội chúng ta, nhất định sẽ giao những kẻ đó ra”.
“Khi đó cả anh và tôi đều có thể tìm những kẻ này báo thù!”
Những lời này của Tả Ngọc khiến Hoa Đình Văn hơi dao động.
Thật ra ông ta cũng nghe ra được vài thứ từ trong lời nói của Tả Ngọc. Sở dĩ Tả Ngọc không đi tìm nhóm Diệp Viễn luôn hình như là vì kiêng dè Ngụy Thành Bân.
Đúng thật, lúc trước ông ta cũng cảm thấy nhà họ Tả có thể bắt bí được Ngụy Thành Bân.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, Ngụy Thành Bân đứng vững ở thành phố Thanh Long nhiều năm, mãi vẫn bình an vô sự, chắc chắn không phải hạng người lương thiện.
Nếu như nhà họ Tả thật sự muốn khai chiến với ông ta thì cũng giống như Tả Ngọc vừa nói.
E rằng sẽ kẻ què người bị thương.
Ban đầu ông ta rất muốn thấy mấy vụ việc kiểu này.
Nhưng giờ thì đã khác, trong tay Diệp Viễn có thứ ông ta cần, ông ta phải lấy lại thứ đó cho bằng được.
Mặc dù ông ta tự tin mình có thể thắng Diệp Viễn trong mảng cược đá, nhưng nếu lúc đó Diệp Viễn được Ngụy Thành Bân bảo vệ, không chịu giao những viên đá Địa Linh kia ra.
Vậy cuối cùng ông ta vẫn phải đối đầu với Ngụy Thành Bân.
Mà giờ Tả Ngọc lại đề nghị cùng nhau đối phó Ngụy Thành Bân, đây quả thật là một biện pháp tốt nhất.