Khoảnh khắc Diệp Viễn bị cơn lốc đáng sợ nuốt chửng, đá Địa Linh trong tay Diệp Viễn rơi xuống đất cũng lập tức biến mất ngay tại chỗ.
“Mau lui lại!”
Lúc này, ông lão nhà họ Tiêu đứng cách hơn mười trượng hét to, nhanh chóng lùi lại.
Chính bốn người họ là những kẻ vừa mới ra tay đánh lén Diệp Viễn.
Ban đầu bọn họ tới đây là để xem xem có phải nơi này xuất hiện báu vật gì không.
Không ngờ vừa tới đây thì nhìn thấy Diệp Viễn đang điều khiển đá Địa Linh chống lại cơn lốc đáng sợ đó.
Chuyện này khiến bọn họ nảy sinh lòng tham với khối đá Địa Linh trong tay Diệp Viễn.
Đồng thời muốn nhân cơ hội này giết chết anh, cao thủ siêu cấp không chịu nghe lời tứ đại gia tộc này.
Cho nên, bốn người ra tay dứt khoát, tung đòn trí mạng với Diệp Viễn.
Sau đòn đánh đó, vốn bọn họ muốn đi nhặt khối đá Địa Linh mà Diệp Viễn đánh rơi nhưng kỳ lạ là khối đá Địa Linh đấy vừa rơi xuống đất thì lập tức biến mất một cách ly kỳ.
Lúc này, cơn lốc đã ập tới, bọn họ đành buồn bực rút lui.
Do bị trận pháp mà Diệp Viễn dựng nên ngăn cản nên hướng di chuyển của cơn lốc cũng bị thay đổi.
Chẳng mấy chốc, cơn lốc lớn này đã đi chếch qua chỗ các võ giả Hoa Hạ.
Lúc này, Công Tôn Nam Phi và người của các gia tộc vùng đất Lánh Đời đi trước đã rời khỏi phạm vi bị cát vàng bao phủ, dừng lại ở một nơi an toàn.
Chỉ chốc lát sau, Kiếm Vô Nhai cũng dẫn người của gia tộc Hiên Viên rời khỏi khu vực cát vàng.
Vài phút sau, người của tứ đại gia tộc xông ra khỏi vùng cát vàng.
“Gia chủ nhà họ Vương, tiền bối Hiên Viên và tiền bối kia đâu?”
Không thấy Hiên Viên Dương Vũ và Diệp Viễn trong đám đông, Công Tôn Nam Phi thắc mắc.
“Tiền bối Hiên Viên và vị tiền bối kia ở lại ngăn cản cơn lốc!”
Vương Tiên Tri vừa nói xong thì thấy Hiên Viên Dương Vũ lê tấm thân mỏi mệt chạy ra khỏi vùng cát vàng.
“Chiến thần Hiên Viên!”
Công Tôn Nam Phi nhìn thấy Hiên Viên Dương Vũ mệt mỏi như vậy, trên người còn có vết máu bèn vội vàng chạy lại chỗ ông ta.
Lập tức nhét một viên đan dược vào miệng Hiên Viên Dương Vũ.
Sau khi nuốt viên đan dược một lát, cuối cùng sắc mặt Hiên Viên Dương Vũ cũng hơi bình thường trở lại.
“Chiến thần Hiên Viên, vị tiền bối kia đâu?”
“Cậu ta còn ở đằng sau!”
Hiên Viên Dương Vũ nhìn về phía cơn lốc đã thay đổi hướng đi, trong lòng lo lắng cho Diệp Viễn.
“Vù vù vù…”
Lúc này, lại có thêm mấy tiếng động vọng ra từ vùng cát vàng, bốn người của tứ đại gia tộc nhanh chóng chạy ra.
Thấy bốn người đó lại chạy về sau mình, Hiên Viên Dương Vũ hơi biến sắc, trong lòng không khỏi bất an.
Nhưng nghĩ tới thực lực của Diệp Viễn, ông ta lại thoáng yên tâm trở lại.
Mọi người ở lại đây chờ một lúc lâu nhưng vẫn không thấy tung tích của Diệp Viễn đâu.
Lúc này, cơn lốc lớn đã đi xa, cát vàng bị hút lên trời cũng dần rơi xuống đất.
Bọn họ đợi thêm một lúc lâu nữa, cát vàng trên trời đã rơi hết xuống đất.
Tầm mắt của mọi người cũng rõ ràng trở lại.
Hiên Viên Dương Vũ lập tức quay lại nhìn đằng sau.
Nhưng khi ông ta nhìn lại thì chỉ thấy những cồn cát, không hề có bóng một người nào.
“Người đâu rồi, mau đi tìm vị tiền bối kia với tôi!”, Công Tôn Nam Phi lập tức định dẫn người đi tìm Diệp Viễn.
Nhưng đúng lúc này, ông lão thuộc thánh địa nhà họ Tiêu lại nói:
“Không cần tìm, chúng ta mau mau lên đường thôi! Chắc là người kia đã bị cơn lốc xé tan xác rồi!”
Nghe vậy, Hiên Viên Dương Vũ biến sắc, đột nhiên lao tới trước mặt bốn người đó, quát hỏi ông lão thuộc thánh địa nhà họ Tiêu:
“Ông già họ Tiêu kia, có phải bốn người các ông ra tay đánh lén vị tiền bối kia không?”
Hiên Viên Dương Vũ thấy Diệp Viễn không đi ra mà bốn người này lại đi sau lưng mình.
Với hiểu biết của ông ta về bốn người này thì rất có thể chính bốn người này đã đánh lén Diệp Viễn.
“Ông nói gì đấy? Ông muốn đánh nhau với chúng tôi à?”
Ông già thuộc thánh địa nhà họ Tiêu khinh khỉnh đáp.
Hiện tại không có Diệp Viễn ở đây, bốn người bọn họ hoàn toàn không sợ Hiên Viên Dương Vũ.
“Tôi hỏi lại ông một lần nữa, có phải các ông đánh lén cậu ta không?”
Giọng điệu lạnh lùng của Hiên Viên Dương Vũ khiến người nghe run rẩy, khí thế trên người ông ta tăng cao hết cỡ.
Khí thế của bọn Kiếm Vô Nhai cũng được bộc lộ tối đa, mục tiêu là lớp con cháu trẻ tuổi của tứ đại gia tộc.
Những người thuộc gia tộc Lánh Đời cũng có một số người nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác thường.
Chỉ cần ông lão nhà họ Tiêu dám nói chính bọn họ đã đánh lén Diệp Viễn thì mọi người sẽ lập tức ra tay ngay.
Thấy khí thế đáng sợ của Hiên Viên Dương Vũ và bọn Kiếm Vô Nhai.
Lại nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh.
Ông lão nhà họ Tiêu nheo mắt.
Cuối cùng, ông ta không dám thừa nhận.
Bởi vì ông ta biết những người này đều biết chuyện Diệp Viễn và Hiên Viên Dương Vũ đã ra tay ngăn cản cơn lốc đáng sợ kia.
Có nghĩa là hai người đó đã cứu tất cả bọn họ một mạng.
Nếu như ông ta thừa nhận mình đánh lén Diệp Viễn thì sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả mọi người.
Ông ta không muốn bản thân rơi vào hoàn cảnh ấy.