Một giây tiếp theo, làn sương dày đặc kia tỏa ra tứ phía.
“Không ổn!”
Vũ Đông Thanh đương nhiên nhìn ra tên áo đen muốn chạy trốn, ông ta đánh một chưởng về phía lớp sương dày đặc.
Nhưng một chưởng vừa đánh ra, làn sương dày đặc lập tức tiêu tán.
“Muốn đi cũng không dễ vậy đâu, chết cho tao!”
Diệp Viễn vung tay lên, một viên đan hỏa bay về phía lớp sương dày đặc cuối cùng.
Lớp sương dày đặc kia trong nháy mắt bị thiêu đốt.
Một giây tiếp theo, toàn bộ tầng cao nhất lập tức nổi lên biển lửa.
Toàn bộ đêm tối đen được chiếu thành một vùng đỏ rực.
Đi kèm theo đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
“A…”
“Trời ơi, đây là ngọn lửa gì vậy?”
Vũ Đông Thanh nhìn biển lửa ngút trời, mặt mày vô cùng sợ hãi và chấn động.
Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng uy lực của ngọn lửa này, e là không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với lửa nội khí của cảnh giới Võ Vương.
Sợ rằng Võ Vương bình thường cũng không sống nổi trong biển lửa đầy trời này.
Hiên Viên Thừa Thiên vừa leo lên đến tầng cao nhất, lúc này cũng bị cảnh tượng này chấn động.
Trước đó, khi Vũ Đông Thanh nói anh ta không phải đối thủ của Diệp Viễn, thật ra nội tâm anh ta vẫn có chút không cam lòng.
Nhưng lúc này nhìn thấy Diệp Viễn thi triển ra thủ đoạn khủng khiếp, anh ta hoàn toàn bị dọa cho giật mình.
Nhớ lại khi đó còn muốn ra tay với Diệp Viễn, mồ hôi lạnh lúc này ướt đẫm toàn thân anh ta.
Nếu như khi đó anh ta quả thật muốn ra tay với Diệp Viễn, e rằng mình sẽ chết rất thảm.
Sau vài giây, ngọn lửa ngút trời kia hoàn toàn tiêu tán, trên đất lại còn thêm mấy món đồ.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, ánh mắt Diệp Viễn nhìn về phía Vũ Đông Thanh
Vũ Đông Thanh lập tức kinh hãi, cho rằng Diệp Viễn sẽ ra tay với mình.
Lúc ông ta chuẩn bị lên tiếng thì nhìn thấy Diệp Viễn mặt đầy nước mắt quỳ xuống trước mặt mình.
Điều này khiến Vũ Đông Thanh có chút bối rối.
“Vị tiền bối này là?”
Diệp Viễn dập đầu một cái.
“Chú Vũ, cháu là Tiểu Phong, cháu còn sống!”
“Tiểu Phong?”, Vũ Đông Thanh sửng sốt, có chút không phản ứng kịp.
Nhưng giây tiếp theo, ông ta lập tức nhớ ra gì đó.
Có chút không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn.