Trước đây, ông ta cảm thấy Tiêu Thiên Minh quá kiêu ngạo là bởi vì với tư cách là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi ở nước Hoa Hạ, cho nên đương nhiên anh ta có quyền kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như đầu óc của người này hoàn toàn có vấn đề.
"Tiêu Thiên Minh, thiên phú và thực lực của mày quả thực rất lợi hại, nhưng cũng không nên quá kiêu ngạo như vậy!"
"Nhớ kỹ, nếu không có thực lực tương ứng mà lại quá kiêu ngạo thì chỉ có một kết cục, đó chính là chết!"
Nói xong, Trung Tam Dã Khào vung tay lên, những lưỡi dao sắc bén đó nhanh chóng lao về phía cơ thể của Tiêu Thiên Minh.
Không gian xung quanh Tiêu Thiên Minh nhanh chóng bắt đầu bị nén lại.
Có vẻ như anh ta sắp bị đè chết hoàn toàn.
"Hừ, mưu kế tầm thường!"
Lại nghe Tiêu Thiên Minh khinh thường hét lên một cách lạnh lùng.
Một quả cầu lửa kinh khủng đột nhiên bốc cháy khắp cơ thể anh ta.
Khi ngọn lửa xuất hiện, những lưỡi đao sắc bén kia giống như những khối băng gặp lửa nóng, tất cả lập tức bị tan chảy bởi nhiệt độ đáng sợ của ngọn lửa.
"Răng rắc!"
Sau đó, có một âm thanh nhẹ nhàng khác vang lên, giống như tiếng thủy tinh nứt vỡ.
Không gian đang không ngừng bao lấy và đè nén về phía Tiêu Thiên Minh lập tức vỡ tung.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt của Trung Tam Dã Khào hơi thay đổi.
Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thiên Minh lại có chút thay đổi.
Đương nhiên, ông ta cũng không trông cậy vào bản lĩnh của mình có thể hoàn toàn giết chết Tiêu Thiên Minh ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc không gian tan vỡ, hình bóng của Trung Tam Dã Khào cũng biến mất khỏi nơi đó ngay lập tức.
Một giây kế tiếp, nắm đấm vốn luôn ẩn chứa sức mạnh kinh khủng xuất hiện trước mặt Tiêu Thiên Minh đang nói chuyện.
Nó hung hăng đập mạnh vào ngực của anh ta.
Tốc độ của Trung Tam Dã Khào quá nhanh, Tiêu Thiên Minh cũng không có chút phòng bị nào.
"Bùm!"
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Thân thể Tiêu Thiên Minh giống như một ngôi sao băng đỏ rực, bay ngược và bắn ra ngoài.
"Đùng đùng đùng…"
Cú va chạm mạnh đã phá hủy vô số ngôi nhà trong thị trấn và gây ra những đám cháy hừng hực lửa.
"Ầm!"
Cuối cùng, bóng người của Tiêu Thiên Minh hung hăng đập mạnh vào một ngôi nhà, tạo ra một cái hố to trên mặt đất.
Gạch ngói vỡ vụn lập tức chôn vùi Tiêu Thiên Minh.
"Anh Minh!"
"Anh!"
"Cậu chủ!"
Cảnh tượng này lập tức khiến hốc mắt của đám người Tô Phi Nhi như muốn nứt ra.
Mà những người còn lại đều dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Trung Tam Dã Khào đang ở trong hư không.
Sức mạnh của người này quả thực cường đại đến mức quá cảnh giới rồi.
Một người mạnh như Tiêu Thiên Minh mà chớp mắt cũng không thể tiếp được.
"Hừ, bây giờ đến lượt mấy người!"
Ánh mắt lạnh lùng của Trung Tam Dã Khào không còn để ý đến Tiêu Thiên Minh nữa.
Ông ta tin chắc rằng Tiêu Thiên Minh chắc chắn sẽ không thể sống sót sau cú đấm của mình.
Cho nên xoay người nhìn về phía các võ giả của nước Hoa Hạ có mặt ở đây.
"Ầm!"
Nhưng ngay khi Trung Tam Dã Khào vừa dứt lời, ông ta còn chưa kịp ra tay giết chết tất cả võ giả nước Hoa Hạ.
Một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ đống đổ nát, nơi đang chôn vùi Tiêu Thiên Minh.
Chỉ thấy gạch ngói vỡ nát bay tứ phía, một bóng người đỏ như máu bay lên.
Bóng người này mặc dù có chút thê thảm, khóe miệng thậm chí còn có máu chảy ra.
Nhưng trên người lại toát ra một luồng khí huyết sát nồng đậm đáng sợ và chấn động lòng người.
"Sao có thể thế được?"
Trung Tam Dã Khào cảm thấy sửng sốt, có chút khó có thể tin được nhìn Tiêu Thiên Minh.
Ông ta biết rất rõ sức mạnh cú đấm của mình, ngay cả những lão quái vật ở vùng đất lánh đời của nước Hoa Hạ cũng không chắc sẽ chống đỡ nổi.
Nhưng một vãn bối như Tiêu Thiên Minh lại thực sự chịu được cú đấm dùng hết sức lực của mình mà không chết, cũng chỉ bị thương nhẹ.
Làm sao có thể?
Khi đám người Tô Phi Nhi nhìn thấy Tiêu Thiên Minh còn sống thì nhất thời hét lên đầy kích động.
"Thú vị! Đây mới là thực lực chân chính của anh!"
Bên ngoài thị trấn, Diệp Viễn nhìn Tiêu Thiên Minh, người đang đứng trong hư không, cả người toát ra một luồng khí huyết sát cường đại, anh lẩm bẩm.
"Công pháp này của Tiêu Thiên Minh hình như có chút tà môn!"
Mà Hiên Viên Dương Vũ ở bên cạnh cũng khẽ cau mày.
Ông ta luôn cảm thấy Tiêu Thiên Minh vào giờ phút này mang đến một cảm giác rất tà ác.
Diệp Viễn đã sớm có loại cảm giác này, hơn nữa luôn cảm thấy hình như mình đã từng nhìn thấy công pháp này của Tiêu Thiên Minh ở đâu đó, nhưng lại không nhớ nổi.