Ngay sau đó, một loạt tiếng kêu la thảm thiết đã vang lên từ dưới tầng hầm.
Vài giây sau, trường đao bay ra khỏi lối đi bí mật.
Bây giờ Diệp Viễn mới nói: “Có thể xuống được rồi!”
Ngụy Lăng lập tức chạy vào lối đi.
Diệp Viễn cũng từ tốn theo sau.
Thấy Diệp Viễn và Ngụy Lăng đi xuống dưới, Trung Thôn Nam Hồng cố gắng kéo lê cơ thể nặng nề của mình đến chỗ công tắc.
Ông ta đóng cửa lối đi lại.
Diệp Viễn và Ngụy Lăng đã đi dọc theo con đường đến tầng hầm.
Đập vào mắt bọn họ là một căn phòng rất lớn, trên sàn nhà, hàng chục thi thể nằm ngổn ngang, những người này đều bị một đao giết chết, không hề có ngoại lệ.
Xung quanh căn phòng là vô số căn phòng nhỏ hơn được tạo nên bằng thép.
Trong phòng có giường chiếu cùng với một ít vật dụng hàng ngày đơn giản.
Diệp Viễn không cần nghĩ cũng biết những căn phòng này là nhà giam mà Trung Thôn Nam Hồng và Trung Thôn Hạo Nhị dùng để nhốt những người bị bọn họ lừa đến đây.
“Nhã!”
Đột nhiên Ngụy Lăng chạy đến một chiếc lồng sắt lớn gần đó.
Có hơn hai mươi người bị nhốt trong lồng, ánh mắt của những người này đều vô hồn, biểu cảm đờ đẫn, trông cứ như người mất hồn.
Ngụy Lăng lao đến trước lồng sắt, tung một chưởng hòng mở cửa lồng.
Nhưng cửa lồng hình như được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, Ngụy Lăng dùng hết toàn lực mà nó vẫn không hề hấn gì.
Diệp Viễn vung tay lên, một thanh trường đao bay ra, lóe sáng.
Cửa sắt đổ rầm xuống.
“Nhã, em không phải sợ, anh đến cứu em rồi đây!”
Ngụy Lăng lập tức lao đến trước mặt một cô gái xinh xắn cũng có vẻ mặt đờ đẫn và hai mắt vô hồn, giơ tay nắm lấy tay cô ta.
Nhưng ngay khi Ngụy Lăng cầm tay cô gái ấy, ánh mắt vô hồn của cô gái bỗng lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Sau đó dữ tợn, cô ta thình lình đập một chưởng lên ngực Ngụy Lăng.
“Rầm!”
Ngụy Lăng không hề phòng bị, bị cô gái đánh trúng ngực, bay ngược ra xa.
Cô gái cũng lập tức theo sát phía sau, nhảy vụt ra khỏi lồng như một con vượn nhanh nhẹn và uyển chuyển.
Cô ta lại đá một cú thật mạnh lên đầu Ngụy Lăng.
“Nhã, là anh đây! Anh là Lăng đây mà!”
Thấy Nhã thế mà lại tấn công mình, Ngụy Lăng vội la lên.
Nhưng Nhã làm lơ, cô ta tiếp tục đá lên đầu Ngụy Lăng.
Nhưng khi chân của Nhã sắp sửa đá trúng đầu Ngụy Lăng, Diệp Viễn vung tay lên, vài chiếc ngân châm lập tức đâm vào vài huyệt đạo trên người Nhã.
Tức khắc cơ thể Nhã như bị đóng đinh tại chỗ.
Nhưng đúng lúc này, những người bị nhốt trong lồng cũng thình lình bùng nổ khí thế mạnh mẽ rồi lao nhanh ra khỏi lồng.
Ai nấy hai mắt cũng đỏ ngầu, hệt như điên dại, chạy như điên về phía Diệp Viễn và Ngụy Lăng.
Diệp Viễn lại vung tay lên, hơn trăm chiếc ngân châm tức tốc bay ra, cắm lên người bọn họ.
Những người này dừng lại ngay lập tức.
“Diệp tiên sinh, bọn họ bị làm sao thế?”
Có bài học vừa rồi nên Ngụy Lăng không dám lại gần những người đó nữa, anh ta lo lắng hỏi Diệp Viễn.
“Không sao, bọn họ chỉ tạm thời bị tà thuật nước Uy khống chế thần trí thôi”, Diệp Viễn nói một cách bình tĩnh.
“Vậy là tốt rồi!”
Ngụy Lăng thở phào nhẹ nhõm, anh ta thật sự sợ bạn gái mình xảy ra vấn đề gì.
Khoảng vài phút sau, khí thế mãnh liệt toát ra từ những người này dần dần biến mất.
Hai mắt đỏ ngầu dần dần trở lại màu sắc bình thường, thần sắc cũng khôi phục.
Diệp Viễn lại vung tay lên, tất cả ngân châm trở lại trong tay anh.
“Đây là đâu?”
Tiếng của Nhã đột nhiên vang lên.
Ngụy Lăng quay sang nhìn, phát hiện Nhã đã khôi phục như cũ, cô ta hoảng sợ nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.
Khi thấy người chết nằm la liệt dưới chân thì Nhã sợ đến mức mặt tái mét và hét toáng lên.
“Á!”
Ngụy Lăng lập tức chạy tới ôm Nhã.
“Không sao, Nhã, có anh đây, em không phải sợ!”
Thấy Ngụy Lăng cũng ở đây, cuối cùng Nhã cũng không còn sợ hãi nữa.
“Lăng, đây là đâu, tại sao chúng ta lại ở đây?”
Nhã cảm thấy mờ mịt, cô ta không nhớ ra được những gì xảy ra lúc trước.
Ngụy Lăng đang định giải thích thì mọi người xung quanh cũng lần lượt tỉnh lại.
Khi mọi người thấy mình đang ở một nơi xa lạ, dưới đất còn có nhiều thi thể thì hãi hùng.
Bọn họ hoảng loạn hét chói tai.
“Tất cả yên lặng!”
Bỗng nhiên Diệp Viễn to giọng quát.
Mọi người giật mình, đứng ngay đơ tại chỗ.
“Đừng ầm ĩ nữa, tôi dẫn mọi người ra ngoài”.
Cả đám không dám nhiều lời nữa, nhao nhao gật đầu.
Lúc này, bên ngoài trang viên.
Sau khi nhận được tin của Trung Thôn Nam Hồng, người của gia tộc Trung Thôn phân tán ở khắp các nơi trên thủ đô lục tục đi đến trang viên.