“Choang choang choang…”
Cùng với từng hồi tiếng vang giòn tan vang lên, toàn bộ trường đao ngập trời đều đập lên cánh tay của Tiêu Đỉnh Phong.
Chặn đứng hai cánh tay sắp giáng xuống của Tiêu Đỉnh Phong.
Chỉ là tuy những trường đao này là linh khí cực phẩm, nhưng uy lực lại không lớn, chỉ ngăn chặn đôi tay cảu Tiêu Đỉnh Phong chuẩn bị giáng xuống, lại không gây sát thương nào cho đôi tay của Tiêu Đỉnh Phong.
“Hừ! Nhóc con, thiên phú và năng lực của mày đúng là khiến người ta cảm thấy kinh hãi, lại có thể cùng lúc sử dụng nhiều linh khí cực phẩm như vậy!”
Phải biết rằng, thông thường một võ giả có thể sử dụng một linh khí cực phẩm đã là chuyện vô cùng không dễ dàng rồi.
Nếu có thể phát huy một đến hai phần mười công hiệu của linh khí cực phẩm, đã là thiên phú yêu nghiệt rồi.
Giống như Diệp Viễn cùng lúc có thể sử dụng hàng vạn linh khí cực phẩm, đúng là chưa từng thấy.
Việc này khiến Tiêu Đỉnh Phong không thể không khâm phục năng lực và thiên phú của Diệp Viễn.
“Nhưng mày lại sai ở điểm đó, nếu này chỉ sử dụng một linh khí cực phẩm, không chừng còn có thể phát huy được một nửa công hiệu của linh khí cực phẩm, còn có thể chiến một trận với tao”.
“Không nên một mình sử dụng nhiều linh khí cực phẩm như vậy. Công hiệu của linh khí cực phẩm này bị hạn chế hoàn toàn, không phát huy ra hết được, chẳng khác gì với đao kiếm bình thường”.
“Mày cảm thấy đao kiếm bình thường, có thể giết tao không?”
Nhưng Diệp Viễn vẫn mỉm cười, thản nhiên nói.
“Ồ, vậy sao?”
Liền sau đó, vẻ mặt Tiêu Đỉnh Phong liền biến sắc.
Vì hắn kinh hãi nhìn thấy đôi tay của hắn lại hóa thành từng miếng thịt vụn, không ngừng rơi xuống đất.
“Làm sao có thể? Việc này làm sao có thể?”
Lúc này, Tiêu Đỉnh Phong nhìn đôi tay của mình hoàn toàn biến mất, càng chấn kinh ngẩn người tại chỗ.
Còn chẳng có cảm giác đau đớn.
Đám cường giả nội môn chuẩn bị ra tay, lúc này cũng hoàn toàn sửng sốt.
Họ cũng không ngờ, Diệp Viễn lại có thể điều khiển nhiều linh khí cực phẩm như vậy, hơn nữa còn hủy cả hai cánh tay của Tiêu Đỉnh Phong.
Lúc này, Diệp Viễn cất giọng thản nhiên: “Không có gì là không thể, mày cảm thấy tao không phát huy ra được công hiệu của những linh khí cực phẩm này sao?”
“Đúng thế, tao không phát huy ra được công hiệu thực sự của linh khí cực phẩm này, nhưng mày quá coi thường mức độ sắc bén của những trường đao này rồi, tuy không có công hiệu gì, nhưng phá cơ thể của mày, lại vô cùng dễ dàng!”
Thực ra trước đó Tiêu Đỉnh Phong nói rất đúng, anh đúng là nên dùng một thanh trường đao để đối kháng với Tiêu Đỉnh Phong, với năng lực của anh, đương nhiên cũng có thể phát huy ra một nửa công hiệu của trường đao này.
Nhưng anh không làm vậy.
Sở dĩ Diệp Viễn muốn lấy ra nhiều linh khí cực phẩm ra để đối kháng Tiêu Đỉnh Phong, chủ yếu có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, để dẫn dụ những cường giả siêu cấp vẫn chưa xuất hiện ra.
Còn điều thứ hại, bỗng nhiên Diệp Viễn hiếu kỳ muốn biết, muốn xem anh có thể điều khiển được tất cả trường đao, và phát ra công hiệu của chúng hay không.
Nếu thực sự có thể thành công, thì chắc chắn là một sát khí của anh.
Nghĩ là làm, hàng vạn thanh phi đao phi kiếm bỗng tấn công kẻ địch, mà toàn bộ đều có thể phát ra huy một nửa công hiệu của linh khí cực phẩm.
Thử hỏi thế gian có ai có thể ngăn được.
Chỉ là lý tưởng rất viên mãn, nhưng hiện thực lại rất mong manh.
Tuy Diệp Viễn thực sự một mình điều khiển được tất cả trường đao, nhưng lại không phát huy ra chút công hiệu nào của trường đào.
Có điều, có thể điều khiền nhiều phi đao trong một lúc, cũng khiến Diệp Viễn rất kích động.
Bây giờ có thể điều khiển nhiều phi đao như vậy, anh cũng có lòng tin, sau này chắc chắn sẽ phát huy ra toàn bộ công hiệu của những phi đao này.
Khi đám người xung quanh nghe thấy Diệp Viễn không phát huy ra công hiệu của những linh khí cực phẩm này, tất cả đều thở nhẹ nhõm.
Nếu Diệp Viễn thực sự phát huy ra được công hiệu của linh khí cực phẩm này, thì tất cả bọn họ công lại, cũng không đủ để Diệp Viễn giết.
“Bây giờ, mày cảm thấy mày có thể giết tao không?”
Diệp Viễn lại cười lạnh lùng, vung tay, toàn bộ phi đao ngập trời dừng lại phía sau anh.
Lúc này cuối cùng Tiêu Đỉnh Phong cũng tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm tường đao dày dặc như mưa rơi phía sau Diệp Viễn một lúc lâu.
Rồi nhìn sang một đám võ giả đang muốn hành động, khóe miệng bỗng nhếch lên nụ cười.
“Tao thừa nhận năng lực của mày đúng là cường mạnh, tao không thể giết mày, nhưng mày nghĩ hôm nay mày có thể sống sót rời khỏi đây sao?”
Diệp Viễn lướt nhìn tất cả mọi người có mặt một cái, lại thản nhiên nói: “Tao nghĩ là được, nhưng hôm nay mày không thể rời khỏi đây!”
Nói xong, Diệp Viễn vung tay, trường đao dày đặc như mưa rơi phía sau anh lập tức bắn ra.
Giống như một con rồng xông về phía Tiêu Đỉnh Phong.
Thấy vậy, Tiêu Đỉnh Phong không còn hai cánh tay đột nhiên quát một tiếng.
Rất nhiều khí đen dày đăc phun ra từ trong miệng hắn, lại hóa thành một cái mai rùa, bao vây Tiêu Đỉnh Phong ở giữa.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn vung tay, tóm tay một thanh trường đao cuối cùng.
Vung tay, một đường đao khí mang theo khí tức khủng bố lập tức bắn ra.
Xuất phát sau mà đến trước, đao khí lập tức vượt qua tất cả trường đao.
Tấn công lên mai rùa khổng lồ đó trước một bước.
“Phụt!”
Một tiếng vang lên, giống như lưỡi sắc cắt đậu phụ.
Mai rùa đó lập tức bị chém ra một đường nứt lớn.