Thượng Quan Ngọc gào lên một tiếng, giọng nói nhanh chóng vang vọng khắp núi Ngọa Sơn.
Rung động khiến toàn bộ núi Ngọa Sơn rung lên vài cái, vô số chim muông đều giật mình vội vàng bay đi.
Mà mọi người ở đó cũng cảm nhận một uy áp cực mạnh nhanh chóng đảo qua.
Cũng may thứ uy áp đó không tạo thành tổn thương gì cho bọn họ.
“Thời ạ, Thượng Quan đạo trưởng cũng tới giết tên Diệp Viễn kia”.
“Diệp Viễn này rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu người vậy?”
Đám võ giả ở đó bất chợt khiếp sợ.
Đồng thời, tất cả võ giả ở đó đều đảo mắt để tìm kiếm tung tích Diệp Viễn.
Nhưng đảo qua vài vòng vẫn không thấy Diệp Viễn kia xuất hiện.
Chẳng lẽ tên Diệp Viễn đó sợ, không dám tới?”
“Có thể lắm, bây giờ bốn phía đều là người muốn giải quyết tên đó, hơn nữa còn là cao thủ Thánh Giả”.
“Nếu tên Diệp Viễn đó có não thì chắc chắn sẽ biết chuồn đi thật sớm!”
Mọi người nhìn xung quanh một vòng, vẫn không có ai xuất hiện.
“Cậu Diệp, cậu nhất quyết không được tới!”
Sở Trung Nam sau lưng Cổ Hạo Phi thầm cầu nguyện.
Lẽ ra trước đó ông ta còn mong Diệp Viễn có thể tới cứu mình, cứu gia đình họ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy bao nhiêu cao thủ, ai cũng tới tính sổ với Diệp Viễn, dù anh có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể một đấu với nhiều người như thế.
Vốn chuyện này cũng do nhà họ Sở bọn họ mà ra, Diệp Viễn đã giúp nhà họ Sở quá nhiều.
Vì thế, ông ta không muốn liên lụy tới anh.
Vả lại nếu Diệp Viễn không xuất hiện, thì sau này chắc chắn cũng sẽ đưa con trai ông ta đi.
Chỉ cần con trai ông ta còn sống, điều đó tốt hơn bất kỳ điều gì khác.
Ông ta cũng đã già rồi, đời này cũng đã sống đủ rồi.
Nghĩ tới đó, Sở Trung Nam bỗng nhiên mở miệng quát lớn.
“Cậu Diệp, mong cậu đừng xuất hiện, hãy mang con trai tôi rời đi…”
“Thứ khốn nạn này, muốn chết!”
Cổ Hạo Phi bên cạnh lạnh mặt, một cái tát đánh mạnh vào mặt Sở Trung Nam.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo đến mức tận cùng vang vọng bên tai Cổ Hạo Phi.
“Mày dám đụng vào ông ấy thì tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!”
Giọng nói đột ngột xuất hiện khiến Cổ Hạo Phi chợt cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ cũng tập trung về phía mình, tóc gáy bất giác dựng thẳng hết cả lên.
Anh ta có cảm giác chỉ cần mình cử động một chút thôi, luồng sát khí mạnh mẽ đó sẽ lấy mạng mình trong giây lát.
Cổ Hạo Phi hoảng hốt nuốt nước miếng, chậm rãi thả cái tay đang giơ giữa không trung xuống.
Tròng mắt đang đảo loạn xung quanh, muốn tìm được nơi phát ra âm thanh đó.
Đáng tiếc, tìm một vòng vẫn không thể tìm thấy nguồn gốc giọng nói.
Mà tất cả võ giả ở đây đều nghe thấy giọng nói đó rất rõ ràng.
Họ cũng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, đáng tiếc, lại không thể tìm thấy người.
Mà Cổ Thông Thiên, Trung Tam Dã Tường, cậu Vu và Thượng Quan Ngọc cũng không phải là ngoại lệ.
Tất nhiên họ cũng nghe thấy âm thanh đó.