Cảnh tượng đột ngột này khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Bao gồm cả nhóm Diệp Viễn.
Họ cũng không ngờ Tiểu Vũ lại ra chiêu vờ rút lui rồi tấn công.
Bị một người tu hành Trúc Cơ kỳ đánh trúng bộ phận yếu ớt nhất, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Chắc chắn Vương Tử Phàm sẽ tàn phế.
Quả nhiên, chưa được mấy giây, mọi người đã nhìn thấy chiếc quần trắng tinh tươm của Vương Tử Phàm chuyển sang màu đỏ như máu.
Cú đá vừa rồi của Tiểu Vũ đã dốc gần như toàn lực, cho dù Vương Tử Phàm là một võ giả, hơn nữa còn có pháp khí bảo vệ.
Nhưng anh ta vẫn không đỡ được cú đá của Tiểu Vũ.
Cú đá đó của Tiểu Vũ đã khiến cho chỗ ấy của anh ta biến thành một đống thịt nhuyễn.
“Yếu quá đi!”
Sau khi khinh thường chê một câu, Tiểu Vũ đi về phía mấy người nhóm Diệp Viễn.
“Con khốn này, mày muốn chết à!”
Chẳng qua ngay khi Tiểu Vũ vừa mới quay đầu, mọi người đã nghe thấy một tiếng quát đầy giận dữ vang lên từ phía sau lưng cô ấy.
Ông lão mặc áo nhà nho sau lưng Vương Tử Phàm tung một chưởng tàn nhẫn về phía đầu của Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ cẩn thận!”
Thấy thế Lâm Vãn Tình hét toáng lên, song cũng chuẩn bị ra tay cứu cô ấy.
Nhưng cô ta còn chưa kịp ra tay đã thấy ông lão kia hộc máu, bay ngược về sau.
Cùng lúc khi Lâm Vãn Tình lên tiếng, Tiểu Vũ cũng đã nhận ra đằng sau lưng có nguy hiểm, cô ấy lập tức xoay người lại, cũng tung một chưởng.
Mặc dù cô ấy biết rõ rằng có lẽ mình không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng cô vẫn không hề chùn bước, bởi vì cô biết ông anh trai đáng ghét của mình nhất định sẽ giúp mình.
Đúng như đã đoán, ngay khi Tiểu Vũ ra tay đánh trả, một luồng kình khí vô hình đáng sợ đã đánh vào lòng bàn tay ông lão trước.
Nhìn từ ngoài trông như ông ta như bị một chưởng của Tiểu Vũ đánh bay vậy.
“Sao có thể như thế được?”
Tiểu Vũ đánh bay cao thủ cảnh giới Võ Vương bằng một chưởng, điều này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Liễu Phi Phi và người phụ nữ trung niên còn đang đứng tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ kinh ngạc từ trong mắt của đối phương.
Tiểu Vũ lập tức giả vờ như cao nhân thế ngoại, nói với ông lão kia bằng giọng điệu rất khinh thường.
“Hừ, lão già khọm, với chút thực lực này của ông mà muốn ra tay với cô đây, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Phụt!”
Nghe nói như thế, ông ta tức đến nỗi lại hộc ra thêm một búng máu lớn.
Ông ta đường đường là một cao thủ cảnh giới Võ Vương, ấy thế mà lại bị một cô gái trẻ đánh trọng thương chỉ bằng một chưởng.
Lúc này Tiểu Vũ đã chạy tới trước mặt Diệp Viễn, rất kích động kéo tay anh, hỏi.
“Anh à, em có lợi hại không nào?”
Diệp Viễn mỉm cười, nhìn cô ấy với vẻ mặt hết sức cưng chiều.