Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Viễn dậy từ sớm, sau khi giao toàn bộ công việc ở tỉnh Tiềm Long cho nhà họ Ô quản lý.
Anh đưa cả nhóm tới sân bay.
Sau khi tiễn mọi người lên máy bay và nhờ Kiếm Vô Nhai hộ tống họ rời đi.
Diệp Viễn đưa Lâm Vãn Tình đến chỗ của bạn Ám Thập.
Cùng lúc đó.
Tỉnh Tiềm Long, trong sân của một nhà trọ nhỏ cực kì vắng ở vùng ngoại ô thành phố.
Mấy người mặc đồng phục đen có hình xăm ngọn lửa trên ngực, đang dùng xích sắt được chế tạo bằng vật liệu gì đó không rõ để quấn quanh một chiếc quan tài vàng đen cũng không rõ được chế tạo bằng vật liệu gì.
Chỉ một lát sau, chiếc quan tài này đã được quấn xích sắt kín mít.
Lúc này, những người đó tiếp tục bọc quan tài bằng những vật liệu chống nước và lửa.
Sau cùng họ trùm một lớp vải đen lên.
Cũng ngay lúc này có ba người bước ra khỏi nhà trọ nhỏ.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, toát lên khí chất đầy sắc bén.
Ông ta còn đeo một cây trường thương màu đen trên lưng.
Ở hai bên sau lưng ông ta là hai người trẻ tuổi trông có vẻ vô cùng kiêu ngạo, bao gồm một nam một nữ.
Hai người này cũng đeo trường thương trên lưng.
Lúc này, cổng nhà trọ vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng.
Người đàn ông trung niên kia lập tức đi tới mở cửa.
Và rồi gặp được ông lão họ Trần chừng năm mươi tuổi, cùng với những người tự xưng mình là người nhà họ Trần ở Tây Bắc mà Diệp Viễn gặp lần trước.
Trần Thanh Thanh cũng có mặt.
Ông lão họ Trần vừa vào cửa đã chắp tay nói với người đàn ông trung niên.
“Ha ha ha, chú em Mông Long này, tôi không đến muộn chứ!”
Người đàn ông trung niên được gọi là Mông Long vội đáp: “Đâu có, đâu có, anh Trần có thể đến giúp tôi áp tải thứ này, quả thật là phúc đức ba đời!”
Sau khi hai bên chào hỏi đơn giản với nhau, Mông Long nói với hai học trò đằng sau lưng mình.
“Tiểu Hổ, Tiểu Tước, mau lại chào chú Trần đi này!”
Hai người trẻ tuổi đeo trường thương bước lên trước, ôm quyền nói với ông lão họ Trần.
“Chào chú Trần ạ!”
Khi thấy thực lực của hai người, trong mắt ông lão họ Trần có vẻ kinh ngạc vụt qua.
“Ha ha, chú Mông may mắn thật, lại có thể thu được hai đứa học trò giỏi, còn trẻ mà đã có cảnh giới Võ Vương rồi”.
“Anh Trần quá khen, so với anh thì học trò của tôi chẳng là gì cả!”
Mông Long xua tay lia lịa, sau đó nhìn về phía nhóm Trần Thanh Thanh đứng sau lưng ông lão họ Trần.
“Anh Trần, đây là?”
Lúc này ông lão họ Trần mới đáp: “Đây đều là người bên dòng thứ của nhà họ Trần chúng tôi. Lần này tôi dẫn bọn chúng tới giúp chú Mông, tiện thể cho chúng được mở mang tầm mắt, rèn luyện một phen, chú Mông có ngại không?”
“Không ngại, không ngại, thêm một người thêm một phần sức mạnh mà!”
Mặc dù Mông Long không ngại, nhưng sau khi hai người trẻ tuổi bên cạnh ông ta nhìn lướt qua nhóm Trần Thanh Thanh.
Trong mắt cả hai người đều thoáng hiện vẻ khinh thường.
Đương nhiên nhóm Trần Thanh Thanh cũng chú ý tới ánh mắt của hai người này, nhưng họ không dám có ý kiến gì.
Bởi vì hai người này trông có vẻ trạc tuổi họ nhưng đã có thực lực cảnh giới Võ Vương.
“Anh Trần, nhân lúc còn thời gian, anh bảo người của gia tộc mình chuẩn bị một số vật dụng cần thiết trên đường đi đi”.
“Dù gì chúng ta cũng không có phương tiện di chuyển cho chuyến đi này, mà phải đi bộ qua núi Thiên Hưng đầy hiểm trở, tiến thẳng tới Tây Bắc”.
Ông lão họ Trần nói: “Yên tâm đi, lúc tới đây tôi đã chuẩn bị những thứ này xong rồi!”
“Nếu đã vậy thì bảo họ nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa đủ người rồi chúng ta xuất phát!”
“Chú Mông còn mời người khác nữa à?” ông lão họ Trần nghi hoặc hỏi.
“Phải, dù sao món đồ này cũng quá quý giá, để bảo đảm không có sơ suất nào xảy ra, ngoài nhờ anh Trần chúng tôi còn tìm những người khác trợ giúp!”, Mông Long trả lời đúng sự thật.
Mông Long vừa dứt lời, ngoài cổng lại vang lên một giọng nói lạnh lùng.
“Anh Mông, chúng tôi đến rồi đây!”
Mọi người ngoảnh đầu lại, trông thấy hai người đàn ông giống y hệt nhau xuất hiện ở cổng.