Khoảng hai mươi phút sau.
Liễu Hạo Long dẫn theo một đám thuộc hạ đi tới trang viên Trung Thôn Nam Hồng.
Vừa xuống xe liền nhìn thấy Diệp Viễn đang đứng ở cổng trang viên.
Mà trên mặt đất thì có rất nhiều cao thủ nhà Trung Thôn đang nằm la liệt.
Liễu Hạo Long vội vàng đi về phía Diệp Viễn, nói.
"Bái kiến cậu Diệp!"
Diệp Viễn tiện tay ném một chồng tài liệu thật dày cho Liễu Hạo Long, nói.
"Đây là những chuyện mà gia tộc Trung Thôn đã làm ở thủ đô những năm nay".
Liễu Hạo Long tiếp nhận chồng tài liệu, lật xem qua một lượt, sau đó liền nhíu mày lại thật sâu.
Mà trong đôi mắt ông ta càng như muốn phun ra lửa.
Trên những tài liệu này đều ghi chép về những người mất tích ly kỳ ở thủ đô, đã bị người của gia tộc Trung Thôn mang về như thế nào.
Sau đó lại thực hiện những cuộc thí nghiệm tàn nhẫn trên người những người đó như thế nào.
Thế mà quá trình của những thí nghiệm tàn nhẫn đó cũng được ghi chép lại tỉ mỉ.
Sau khi nhìn thấy những thủ đoạn thí nghiệm tàn nhẫn đó.
Liễu Hạo Long lập tức nghiến răng ken két.
"Đám súc sinh mất hết tính người đó!"
Sau khi nhìn thấy phía sau có ghi lại những người còn sống trong các cuộc thí nghiệm đều bị xem như hàng hóa, vận chuyển đến nước Uy, mà người của nhà họ Tiêu còn cung cấp lợi ích cho bọn họ.
Liễu Hạo Long lại không nhịn được quát mắng.
"Còn có mấy tên khốn kiếp nhà họ Tiêu này nữa, thế mà còn cung cấp lợi ích cho những người này, đơn giản là bán nước. Giặc!"
Sau khi Liễu Hạo Long xem hết tất cả tài liệu xong, hận không thể phóng đến nước Uy ngay lập tức, giết hết toàn bộ người của gia tộc Trung Thôn kia.
Nhìn thấy dáng vẻ tức sùi bọt mép của Liễu Hạo Long, lúc này Diệp Viễn mới gật đầu nói.
"Chuyện này giao cho ông, có những tài liệu và mấy tên súc sinh này làm chứng cứ, tôi tin chắc hẳn sẽ tạo ra ảnh hưởng không nhỏ với nhà họ Tiêu đi!"
"Tuyệt đối không thành vấn đề", Liễu Hạo Long bảo đảm.
Mấy ngày nay ông ta ở Lục Phiến Môn thủ đô, cũng coi như đã nhìn ra toàn bộ Lục Phiến Môn đã hoàn toàn trở thành đầy tớ của bốn gia tộc lớn.
Lục Phiến Môn vốn được sinh ra là để phục vụ tất cả dân chúng bình thường của Hoa Hạ, nhưng bởi vì người của bốn gia tộc lớn nhúng tay quá nhiều, đã khiến toàn bộ Lục Phiến Môn trở nên mù mịt chướng khí.
Mà cấp trên của ông ta, thật ra đã sớm muốn loại bỏ một số người của bốn gia tộc lớn trong Lục Phiến Môn ra ngoài, trả cho Hoa Hạ một Lục Phiến Môn thanh chính liêm minh, công bằng công chính, vì dân vì nước chân chính.
Nhưng bởi vì cấp trên của ông ta không có thế lực lớn, căn bản cũng không phải là đối thủ của đám người bốn gia tộc lớn kia.
Nhưng bây giờ có những vật này, chắc chắn sẽ tạo ra một sự hủy diệt mang tính đột phá với nhà họ Tiêu.
Chỉ cần cấp trên của ông ta lấy được những thứ này, vậy sẽ có thể hoàn toàn loại bỏ người của nhà họ Tiêu ra khỏi Lục Phiến Môn.
Không có nhà họ Tiêu, người của ba gia tộc lớn còn lại sẽ rất dễ tiêu diệt tận gốc.
"Mặt khác, hãy lợi dụng những tài liệu này để nước Uy phải trả lại tất cả mọi người hoàn hảo không chút tổn hại!"
"Nếu như bọn họ không trả người về, vậy thì cứ tung tin rằng Diệp Diệt Tiêu tôi sẽ đích thân đến nước Uy một chuyến!", Diệp Viễn lạnh lùng thốt ra.
"Yên tâm, cậu Diệp, không cần cậu ra tay, chắc chắn đám súc sinh của nước Uy cũng sẽ trả lại tất cả mọi người!", Liễu Hạo Long đảm bảo.
"Được rồi, chuyện chỗ này giao cho mấy người, đúng rồi, trước đó tôi còn cứu ra một vài người, mấy người hãy sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ đi!"
Nói xong, Diệp Viễn liền vội vàng rời đi.
Sau khi trở lại quán bar của chị Thanh, Diệp Viễn sắp xếp cho đám người Chu lão tam rời khỏi thủ đô, đi đến Giang Châu.
Sau đó anh cũng rời khỏi quán bar của chị Thanh.
Hai ngày sau, toàn bộ thủ đô đều tràn ngập trong bầu không khí vui vẻ.
Sau hai ngày bố trí chuẩn bị, bây giờ toàn bộ thủ đô đã hoàn toàn trở thành một biển hoa.
Chỉ cần nhẹ nhàng hít một hơi đã khiến người ta cảm thấy thần thanh khí sảng, hương hoa xông vào mũi.
Mà trong hai ngày này, người khắp các nơi trên cả nước tới tham gia hôn lễ của Tiêu Thiên Minh cũng gần như đã đến đông đủ.
Tất cả mọi người đều đang mong đợi hôn lễ của Tiêu Thiên Minh.
Đương nhiên đa số đám người đều chờ mong, không biết ở hôn lễ của Tiêu Thiên Minh.
Diệp Diệt Tiêu đã từng tuyên bố muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu, muốn nghênh chiến tất cả võ giả Hoa Hạ liệu có xuất hiện hay không.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng.
Toàn bộ không trung không có một gợn mây nào.
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi cao bên ngoài thủ đô, Diệp Viễn lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, nhìn bầu trời quang đãng này, cong khóe miệng lên mỉm cười.
"Hiếm khi có một ngày đẹp trời, đáng tiếc, từ nay về sau người nhà họ Tiêu sẽ không nhìn thấy được nữa!"
Sau đó, bóng người Diệp Viễn khẽ động, biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó.
Ngoại thành phía đông thủ đô, nhà họ Tiêu.
Nhà tổ tiên nhà họ Tiêu trước kia vẫn luôn bình tĩnh quạnh quẽ, thậm chí có chút tiêu điều, nay lại là vô cùng náo nhiệt.
Toàn bộ nhà tổ tiên nhà họ Tiêu được trang trí thành một màu đỏ vui mừng.
Trong ngoài nhà cũng đều được từng đóa hoa màu đỏ quý giá trang trí thành một biển hoa.
Lúc này vô số võ giả nổi tiếng đến từ các nơi trên cả nước đã lần lượt đi tới nhà họ Tiêu.
Sau khi tất cả mọi người đưa quà lên theo thứ tự, liền được người hầu nhà họ Tiêu dẫn vào cửa lớn nhà họ Tiêu, đi vào một quảng trường khổng lồ đằng sau nhà tổ tiên ngồi xuống.
Khi đến hơn mười giờ sáng.
Đám người phụ trách môn phái và gia tộc ở vùng đất Lánh Đời Hoa Hạ lần lượt dẫn đệ tử nhà mình mang theo quà cáp quý báu đến.
Đến hơn mười một giờ, người của các gia tộc lớn và người của chính phủ ở thủ đô cũng lần lượt đến.
Ngay sau đó, đám người của một số gia tộc hoặc thế lực thanh danh hiển hách ở các nơi trên thế giới cũng lần lượt cầm quà đến.
Đến gần mười hai giờ trưa, trên toàn bộ quảng trường khổng lồ đằng sau nhà họ Tiêu đã sớm đầy ắp võ giả và các nhân vật lớn trên toàn thế giới.