Vừa nghe Ngụy Lăng và Chu lão tam nói chuyện với nhau xong.
Diệp Viễn biết được Trung Thôn Hạo Nhị chắc chắn không chỉ đơn giản là một người nước Uy bình thường.
Tiêu Trung Hạo Nhị lợi dụng vô số người dân Hoa Hạ để đưa chú mình về nước Uy, có lẽ còn có mục đích khác.
Tuy không biết những người đó mua chuộc những người ăn mày và người vô gia cư để làm gì.
Nhưng cách làm của bọn họ khiến cho Diệp Viễn quyết tâm phải giết họ bằng được.
“Dẫn tôi đến trang viên ấy!”
“Được!”, Ngụy Lăng gật đầu vội,
Mười mấy phút sau, Ngụy Lăng dẫn Diệp Viễn đến trước trang viên sáng trưng ánh đèn nằm ở vùng ngoại thành cách thủ đô ba cây số.
Nơi đây chính là nhà của Trung Thôn Hạo Nhị mà Ngụy Lăng nhắc đến.
Đồng thời cũng là nơi mà Chu lão tam từng ở trong một thời gian dài.
Nhìn trang viên rộng lớn sáng rực, Diệp Viễn nhếch môi cười nhạt.
Chỉ thấy bóng dáng Diệp Viễn khẽ lay động, anh đã mang Ngụy Lăng biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, trong phòng khách được trang hoàng theo phong cách nước Uy của trang viên.
Trung Thôn Nam Hồng ngồi quỳ trên sàn nhà, thích thú nhìn mấy geisha nước Uy khiêu vũ trước mặt.
Lúc này, một thanh niên tuấn tú ăn mặc thường phục đi đến.
Người này không phải ai khác, đúng là Trung Thôn Hạo Nhị theo như Ngụy Lăng nói.
“Chú, nhóm vật thí nghiệm cuối cùng vừa được chuẩn bị xong rồi, chú gọi người lái xe tới đưa chỗ vật tí nghiệm này về nước Uy ngay đi!”
Trung Thôn Nam Hồng nhìn đứa cháu này của mình, ông ta khẽ cười, nói: “Không vội!”
Sau đó, Trung Thôn Nam Hồng đẩy một ly rượu sake đến trước mặt Thôn Trung Hạo Nhị.
“Hạo Nhi à, hai chú cháu ra đến thủ đô Hoa Hạ cũng gần mười năm rồi nhỉ?”
Trung Thôn Hạo Nhi khẽ gật đầu: “Đến nay vừa tròn mười năm!”
“Mười năm qua, hai chú cháu mình vẫn luôn bận rộn hoàn thành việc gia tộc giao cho chúng ta”.
“Chưa từng được thả lỏng hoàn toàn, chưa từng lặng yên ngồi xuống uống rượu như thế này!”
“Mà nay, gia tộc gửi tin đến, chỉ cần đưa nhóm vật thí nghiệm cuối cùng này về nước Uy xong là nhiệm vụ của hai chú cháu chúng ta hoàn thành rồi!”
“Thế nên bây giờ chúng ta cũng nên thả lỏng, uống một chén chứ nhỉ?”
Thôn Trung Nam Hồng vừa nói xong, mấy nàng geisha đang nhảy múa đồng loạt đi đến chỗ Trung Thôn Hạo Nhị và Trung Thôn Nam Hồng.
Cơ thể mềm mại của cô gái ngả vào lòng bọn họ.
Nhưng Trung Thôn Hạo Nhi lại thuận tay đẩu hai cô gái ấy ra.
“Chú, hay là chờ đưa nhóm vật thí nghiệm cuối cùng về rồi chúng ta hẵng ăn mừng!”
“Không biết tại sao mà cháu cứ có dự cảm chẳng lành!”
Nghe vậy, Trung Thôn Nam Hồng mỉm cười, nói: “Thằng bé này, cháu mệt mỏi quá thôi”.
Rồi Trung Thôn Nam Hồng vẫy tay, hai cô gái vừa rồi đi đến sau lưng Trung Thôn Hạo Nhị, đôi tay mềm mại bắt đầu bóp vai cho anh ta.
Lần này, Trung Thôn Hạo Nhị không giơ tay ra đẩy nữa mà đồng ý để hai người họ mát-xa.
Nhưng anh ta vẫn nói: “Chú, mau chóng chuyển vật thí nghiệm đi cho chắc!”
Trung Thôn Nam Hồng gật đầu: “Cháu yên tâm, người đến lấy vật thí nghiệm đang trên đường đến đây rồi”.
“Trạm kiểm soát trên đường đã lo liệu ổn thỏa chưa, đây là lần cuối cùng, đừng để xảy ra bất trắc”.
“Yên tâm đi, Hạo Nhị của chú, trạm kiểm soát trên đường đi đều do người nhà họ Tiêu gác, không có bất cứ vấn đề gì cả!”
“Vậy là tốt rồi!”, Trung Thôn Hạo Nhị hoàn toàn yên tâm.
“Đúng rồi, chờ chúng ta đưa chỗ vật thí nghiệm này về nước xong thì cháu cũng về nhà với chú đi! Dù sao mười năm rồi cháu không gặp bố mẹ, hai người họ nhớ cháu lắm!”
Thế nhưng Trung Thôn Hạo Nhị lại lắc đầu: “Tạm thời cháu vẫn chưa muốn về nước, cháu muốn tiếp tục ở lại đây học tập võ đạo Hoa Hạ!”
“Cháu muốn học hết tất cả võ đạo Hoa Hạ, sau đó đem về, lấy ưu bù khuyết, đồng thời nghiên cứu nhược điểm của võ đạo Hoa Hạ, để sau này có thể đối phó với người trong giới võ đạo Hoa Hạ dễ dàng hơn!”
“Cháu muốn ở lại Hoa Hạ cũng được, nhưng cháu phải về gặp bố mẹ cháu với chú trước đã, dù sao cả nhà cháu mười năm rồi chưa gặp nhau!”, Trung Thôn Nam Hồng nói.
“Không cần, cháu đã nói với người nhà họ Tiêu, sau khi việc này kết thúc, cháu sẽ gia nhập nhà họ Tiêu!”
Thấy Trung Thôn Hạo Nhị khăng khăng muốn ở lại Hoa Hạ, Trung Thôn Nam Hồng cũng không ép buộc.
“Cháu trai à, cháu hy sinh quá nhiều vì gia tộc rồi!”
Nhưng Trung Thôn Hạo Nhị lại lạnh lùng nói: “Cháu làm thế không phải vì gia tộc, mà là để nước Uy chúng ta sớm ngày có thể chinh phục đất nước không có tín ngưỡng này!”
Khi Trung Thôn Hạo Nhị vừa mới nói xong, một giọng nói đầy khinh miệt bỗng vang lên trong trang viên.
“Haha, chỉ bằng đám vô dụng các người mà cũng muốn chinh phục Hoa Hạ bọn tôi! Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”
Giọng nói bất thình lình xuất hiện khiến Trung Thôn Hạo Nhị và Trung Thôn Nam Hồng giật mình kinh hãi.
Mà cô gái ở bên cạnh họ lập tức đứng dậy, đồng thời bộc phát khí thế mạnh mẽ.
“Ai đấy!”
Cùng lúc đó, tất cả các cao thủ nước Uy ẩn nấp trong chỗ tối trong trang viên.
Hầu như tỉnh dậy cùng một lúc, tất cả mọi người căng thẳng nhìn xung quanh.
Muốn tìm cho ra người vừa mới lên tiếng.