Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ngụm máu đen kia phun ra, trên gương mặt khô gầy của ông già lại thoáng hiện lên biểu cảm như được giải thoát.

Đôi mắt đục ngầu và vô thần dường như đã khôi phục lại được một chút ánh sáng.

Diệp Viễn vẫn không hề dừng tay, tiếp đó lại nện thêm một quyền về phía ngực ông ta.

Phụt!”

Ông già lại phun ra thêm một ngụm máu tươi màu đen nữa.

Đồng thời từ khắp các lỗ chân lông trên người lại càng lúc càng nhiều khí đen tản ra.

Mà đám khí đen này sau khi thoát ra khỏi cơ thể ông già, lại dùng tốc độc cực nhanh bay về phía Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình cùng Trần Thanh Thanh với Trần Bắc Phong.

“Hừ!”

Nhưng Diệp Viễn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng khinh thường, ngón tay anh cử động, Nguyên anh chi Hỏa có khả năng hủy diệt tất cả mọi thứ liền xuất hiện.

Giây phút khi Nguyên anh chi Hỏa xuất hiện, đám khí đen kia như thể gặp phải kẻ địch trời sinh của mình vậy.

Bọn chúng như phát điên bỏ trốn về phía xa xa.

“Đi!”

Diệp Viễn búng ngón tay, Nguyên anh chi Hỏa lập tức hóa thành vô số dám lửa nhỏ, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía đám khí đen.

“Uỳnh!”

Giống như là đổ thêm dầu vảo lửa, vô số đám lửa nhỏ kia khi chạm đến luồng khí đen lập tức đốt cháy rụi bọn chúng.

Khi đám khí đen kia bị đốt cháy sạch sẽ, ông già nằm trên đất cuối cùng cũng đã khôi phục lại sự tỉnh táo, giãy giụa từ trên đất bò dậy.

Thấy vậy, Trần Bắc Phong vội vàng hỏi.

“Ông Trần Tam? Ông không sao chứ?”

Nhìn thấy Trần Bắc Phong, ông già thoáng ngẩn người, ngay sau đó vô cùng xúc động nói.

“Tiểu... Tiểu Bắc? Cậu còn sống?”

Thấy ông già đã nhận ra mình, làm cho Trần Bắc Phong vô cùng xúc động.

Vội vàng đáp lại: “Còn sống, còn sống, ông Trần Tam, tôi và tiểu Thanh đều còn sống!”

“Ông Trần Tam!”

Lúc này, Trần Thanh Thanh cũng quỳ một gối xuống, hốc mắt đỏ lên.

Nhìn thấy hai đứa trẻ mà mình đã từng nhìn chúng lớn lên, ông già cũng cảm thấy vô cùng xúc động.

“Hai đứa bé ngoan, các cháu còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi!”

Nhưng một giây sau, biểu cảm của ông già bỗng nhiên thay đổi, dường như nhớ đến chuyện gì vô cùng đáng sợ.

Vội vàng nói với Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong.

“Cháu à, hai đứa mau đi đi, ở đây không phải là nơi mà hai đứa nên đến!”

Nói xong, ông già liền đẩy hai người, muốn đẩy bọn đi khỏi đây.

“Ông Trần Tam chúng tôi không đi, chúng tôi lần này về đây là muốn đuổi hết đám người bên trong thôn kia đi!”, Trần Bắc Phong nói.

Trần Thanh Thanh cũng nói: “Không sai, ông Trần Tam, chúng tôi không đi, lần này chúng tôi về đây là để cứu ba mẹ và mọi người bên trong thôn!”

“Cháu à, lòng tốt của hai đứa chúng ta đều ghi nhớ cả rồi, nhưng hai đứa căn bản không phải là đối thủ của đám ma quỷ kia đâu, mau đi đi, nếu không chút nữa bị đám ma quỷ kia phát hiện, thì sẽ chẳng có ai đi được nữa đâu!”

Nhưng Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong lại không hề có ý muốn rời đi.

“Ông Trần Tam, ông yên tâm, chúng tôi lần này mời được Diệp tiên sinh về, có Diệp tiên sinh, đám ma quỷ mà ông nói kia chắc chắn không phải là đối thủ của anh ấy!”

Ông lão nhìn theo cánh tay mà Trần Bắc Phong chỉ, thoáng nhìn sang Diệp Viễn.

Nhưng lại khẽ lắc đầu.

“Cháu à, các cháu cho dù mời đến cao thủ lợi hại đến đâu, cũng không thể nào là đối thủ của đám ma quỷ kia được, đám ma quỷ đó vốn dĩ đâu phải là người”.

Nói đến đây, ông lão dường như nhớ đến câu chuyện gì vô cùng đáng sợ, cơ thể không kiềm được bắt đầu run lẩy bẩy.

“Bọn họ là ma quỷ, là loại ma quỷ khủng bố nhất!”

Lời của ông lão trái lại nhận được sự đồng tình của Diệp Viễn.

Anh đương nhiên hiểu cái gọi là ma quỷ trong lời nói của ông già kia là loại người gì.

Đương nhiên chính là đám rác rưởi của “Thần giáo Quang Minh”.

Đối với người của thần giáo Quang Minh, Diệp Viễn vô cùng hiểu rõ.

Thần giáo Quang Minh là một thế lực siêu cấp của nước Thân Sĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK