Đối mặt với ánh mắt của Diệp Viễn, đám cường giả tập đoàn Hạo Thiên sắc mặt thay đổi kịch liệt.
Gần như cùng lúc, tất cả mọi người đều vội vàng chạy trốn bốn phương tám hướng.
“Đến cũng đến rồi, ở lại đi!”
Diệp Viễn lạnh lùng quát, vung tay lên, đám người chạy trốn kia giống như bị một bàn tay vô hình túm cổ, rối rít bay ngược về.
Hung hãn ngã vào hố sâu trước đó do lão giả gây nên.
Đứng bên bờ hố, Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.
“Nói cho tôi biết kế hoạch các người đến đây, tôi có thể cho các người được sung sướng!”
“Anh Diệp, chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc mới đến đây, còn kế hoạch của tập đoàn, chúng tôi thật sự không rõ đâu!”
“Đúng vậy, chúng tôi chẳng biết gì cả, mong anh Diệp tha mạng cho chúng tôi”.
Cả đám rối rít mở miệng cầu xin.
Bọn họ quả thật không rõ kế hoạch ở đây.
Nhưng lời của mấy người này Diệp Viễn không tin lấy một câu.
Những người này không chịu nói, Diệp Viễn đương nhiên có cách của mình.
Ngay sau đó, Diệp Viễn vung tay, mấy cây kim bạc ném vào những người này.
Sau khi tăng cảm giác đau cho mấy người này lên đến gấp trăm lần, Diệp Viễn lại giáng một chưởng xuống.
“A...”
Lập tức, trong hố truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương kinh thiên động địa.
Lúc này Diệp Viễn chậm rãi mở miệng nói: “Ai nói cho tôi biết kế hoạch các người đến đây, tôi có thể ghóa giải nỗi thống khổ trên người các người!”
“Chúng… tôi… thật… sự… không… biết!”
“Thật… sự… không… không… biết!”
Cả đám người chịu đựng nỗi đau đớn khó diễn tả thành lời, vô cùng khó khăn nói.
Sau khoảng năm phút, tất cả mọi người lại bị nỗi đau đớn trên người hành hạ sắp chết, Diệp Viễn vẫn không lấy được tin tức anh mong muốn.
Nhưng điều này khiến Diệp Viễn cũng hiểu ra, những người đó thật sự không biết chuyện này.
Ngay sau đó, Diệp Viễn cũng không muốn dày vò mấy người này nữa, tiện tay đánh một chưởng.
Trên trăm cao thủ trong hố hóa thành phấn vụn.
Sau khi những người này chết đi, cờ trận trên người họ vẫn nguyên vẹn lưu tại chỗ.
Bởi vì không có những người này duy trì cờ trận, vòng xoáy phía trên rãnh trời cũng dần dần tản đi.
Không bao lâu đã hoàn toàn hồi phục hình dáng lúc trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, phân biệt rõ ràng.
Lúc này Diệp Viễn vung tay, những cờ trận kia rơi vào tay anh.
Kiểm tra cờ trận cẩn thận, Diệp Viễn kinh ngạc phát hiện, những cờ trận này đều bố trí trận Tụ Linh.
Hơn nữa những cờ trận này còn dùng nguyên liệu vô cùng cổ xưa hiếm thấy tạo thành.
Điều này khiến anh càng thêm tò mò rốt cuộc tập đoàn Hạo Thiên đang muốn mưu đồ chuyện gì mà người khác không nhận ra.
Đáng tiếc, anh mất nửa ngày, những người này cái gì cũng không biết.
Mặc dù không rõ tập đoàn Hạo Thiên âm mưu cái gì, nhưng Diệp Viễn cảm thấy với diện mạo của đám người tập đoàn Hạo Thiên này, nhất định không phải mưu đồ chuyện gì tốt.