“Thần cái Kiềm Tây nổi danh khắp thiên hạ, chúng tôi đều vô cùng ngưỡng mộ phong thái của thần cái, sao có thể dám quên được chứ!”
Mông Long vội vàng nịnh hót.
“Ha ha, thằng nhóc cậu dẻo mồm đấy, chưa đến mức nổi danh khắp thiên hạ đâu, nhưng nổi danh khắp tỉnh Kiềm Tây vẫn có thể”.
Thần cái Kiềm Tây đắc ý nói.
“Nhớ ngày xưa khi Lão Khiếu Hoa tung hoành tỉnh Kiềm Tây, tôi còn từng bắt tộc trưởng các gia tộc lớn ở tỉnh Kiềm Tây lúc bấy giờ đi ra ngoài mua ba bữa một ngày cho tôi nữa kìa!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều run rẩy, họ đều biết mấy gia tộc võ đạo lớn ở tỉnh Kiềm Tây này.
Cao thủ trong các gia tộc võ đạo này nhiều như mây, là những thế lực mạnh nhất Tây Bắc, không ngờ tộc trưởng của những gia tộc này lại từng bị đối xử như vậy.
Điều này cũng khiến mọi người càng tò mò hơn, rốt cuộc năm xưa thần cái Kiềm Tây mạnh đến mức nào?
“Vậy tiền bối, lúc đó tại sao ông lại kết thù với Đằng Giáp Môn vậy?”, Trần Bắc Phong hỏi.
Nghe nói như vậy, thần cái Kiềm Tây lập tức biến sắc mặt, hơi khó chịu trả lời.
“Năm đó Lão Khiếu Hoa vô địch tỉnh Kiềm Tây, bèn muốn đi thi thố với các cao thủ, không ngờ lại vô tình đụng mặt một kẻ tự xưng là Đằng Giáp Môn”.
“Lúc ấy tên khốn đó mạnh ngang ngửa tôi, cả hai đều đã đạt cảnh giới Võ Thánh”.
“Tôi muốn thể hiện nên đã đấu một trận với tên khốn này, nhưng không ngờ nó lại ỷ vào bộ giáp đằng như mai rùa thắng Lão Khiếu Hoa một chiêu!”
“Tôi tức không chịu được, bèn bí mật theo dõi tên khốn đó và tìm được môn phái Đằng Giáp Môn!”
“Các cậu cũng biết ngoài võ công cao cường, bản lĩnh trộm đồ của Lão Khiếu Hoa cũng tuyệt nhất!”
“Sau khi Lão Khiếu Hoa tới Đằng Giáp Môn, thuật đằng giáp của Đằng Giáp Môn đã rơi vào tay Lão Khiếu Hoa tôi đây!”
“Ban đầu tôi đã chuẩn bị nghiên cứu sự lợi hại của thuật đằng giáp này, từ đó tìm ra phương pháp phá giải nó!”
“Nhưng không ngờ lại bị mấy tên Đằng Giáp Môn khốn kiếp này phát hiện, chúng điều động cả môn phái đuổi giết tôi”.
Kể tới đây, vẻ bực dọc hiện lên trên mặt thần cái Kiềm Tây.
“Đáng lẽ với mấy kẻ Đằng Giáp Môn như rùa đen đó sao có thể đuổi theo được tôi chứ”.
“Vốn dĩ tôi đã đem thuật đằng giáp của Đằng Giáp Môn chạy trốn rồi, ai ngờ mấy tên khốn đó lại đột nhiên đưa ra yêu cầu đấu võ với tôi, đòi bằng được một trận đấu công bằng!”
“Thế tiền bối có thi đấu với họ không ạ?”, Trần Bắc Phong hỏi tiếp.
“Cả đời tôi yêu võ như mạng, trước đó còn thua một chiêu trong tay cái tên Đằng Giáp Môn kia, đương nhiên phải thi đấu với mấy tên khốn này rồi”, thần cái Kiềm Tây đáp.
“Vậy cuối cùng ông thắng hay thua?”, Trần Bắc Phong tiếp tục hỏi,
Thần cái Kiềm Tây trả lời: “Vốn dĩ sau khi đấu với kẻ từng thắng tôi một chiêu lúc trước, tôi đã thắng rồi!”
“Nhưng mấy tên khốn Đằng Giáp Môn laik không chịu công nhận kết quả này, nhất quyết đòi tìm người khác thi đấu với tôi!”
“Tất nhiên tôi cũng không sợ, thế là lại tiếp tục thi đấu với một cao thủ Đằng Giáp Môn”.
“Cuối cùng tôi thua, thua một cách rất thảm, tôi không chỉ trả lại thuật đằng giáp của Đằng Giáp Môn mà còn phải tự huỷ võ công của mình!”
Nghe tới đây, mọi người mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
“Ai mà lợi hại thế? Có thể thắng được cả tiền bối luôn!”, Mông Long thắc mắc hỏi.
Năm đó, với thực lực của thần cái Kiềm Tây, nếu như người Đằng Giáp Môn muốn đánh bại ông ta, trừ phi cả môn phái đồng loạt tấn công, nếu không thì họ hoàn toàn không thể thắng thần cái Kiềm Tây.
“Lúc đó tôi chỉ một lòng muốn đấu võ nên không để ý, sau này tự huỷ võ công, tôi mới phát hiện người thắng tôi không phải người của Đằng Giáp Môn”.
“Cũng không phải người của giới võ đạo Hoa Hạ chúng ta, mà là người của giới võ đạo nước Uy”.