Về người đứng sau lưng cậu thanh niên trẻ tuổi này, Vương Khải Điền vẫn biết rất rõ.
Mặc dù nhóm người Sở Vân Phi có tiền, nhưng dẫu sao nơi này cũng là tỉnh Tiềm Long, không phải Giang Bắc. Dù nhóm Sở Vân Phi có mạnh đến đâu cũng không thể là đối thủ của một gia tộc lâu đời đã ăn sâu bén rể nhiều năm như nhà họ Vương được.
Huống hồ nhà họ Vương còn là gia tộc võ đạo, cao thủ trong gia tộc nhiều như mây.
“Gia tộc võ đạo, ha ha, gia tộc võ đạo thì chúng tôi cũng có thể giải quyết được!”
Sở Vân Phi cười nhạt đáp.
Có cao thủ siêu cấp như Diệp Viễn ở đây thì còn sợ gia tộc võ đạo gì kia chứ.
Câu này của Sở Vân Phi khiến tất cả những người ở đây đều kinh ngạc.
Họ đều biết rõ thực lực của nhà họ Vương của tỉnh Tiềm Long, vốn tưởng sau khi nghe đến mấy chữ gia tộc võ đạo, mấy người nhóm Sở Vân Phi sẽ sợ sệt nhún nhường, nhưng không ngờ anh ta vẫn không sợ chút nào.
Còn nói sẽ xử luôn gia tộc võ đạo, điều này khiến họ càng tò mò hơn, rốt cuộc nhóm Sở Vân Phi là ai mà ngay cả gia tộc võ đạo cũng không sợ nhỉ?
Vương Khải Điền còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nào ngờ Sở Vân Phi dứt khoát ngăn cản ông ta, giành nói trước.
“Bây giờ đuổi cái cô ngôi sao gì đó ra khỏi khách sạn cho tôi, đừng để lát nữa cô ta lại làm bẩn khách sạn của tôi!”
“Cậu Sở, cậu suy xét lại đi, Liễu Phi Phi là người của Vương Tử Phàm nhà họ Vương này đấy. Nếu cậu thật sự đuổi cô ta ra ngoài, vậy thì sẽ đắc tội cả nhà họ Vương luôn!”, Vương Khải Điền hơi lo lắng khuyên.
Sở Vân Phi đánh cậu thanh niên này cũng chẳng có gì to tát, đến lúc đó ông ta có thể ra mặt nói giúp cho, nhưng nếu anh ta thật sự đuổi Liễu Phi Phi đi.
Khi ấy chỉ sợ sẽ đắc tội Vương Tử Phàm một cách triệt để.
Ông ta biết rõ tính cách của Vương Tử Phàm, anh ta là một kẻ có thù tất báo.
Lúc đó chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho nhóm người Sở Vân Phi, chưa biết chừng còn làm liên luỵ đến ông ta.
“Không sao đâu, ông cứ làm theo lời tôi đi, tất cả đã có tôi lo rồi!”
Thấy Sở Vân Phi cứ khăng khăng muốn làm như thế, Vương Khải Điền cũng không nói gì nữa, dù sao hiện giờ ông ta đã không còn là ông chủ của khách sạn này.
Nếu nhóm người Sở Vân Phi gây ra chuyện gì, đắc tội Vương Tử Phàm thì đó là chuyện của anh ta.
Nếu Vương Tử Phàm có trách tội, lúc ấy ông ta ôm tiền bỏ trốn là được.
“Thôi được rồi!”
Nói xong, Vương Khải Điền sai người phụ trách tập hợp tất cả nhân viên trong khách sạn lại.
Sau khoảng vài phút, tất cả nhân viên của khách sạn đều có mặt đầy đủ.
Vương Khải Điền lập tức tuyên bố kể từ hôm nay Sở Vân Phi sẽ là ông chủ của khách sạn này.
Điều này khiến tất cả nhân viên đều vô cùng kinh ngạc.
Sau đó ông ta giới thiệu đội trưởng đội bảo vệ với Sở Vân Phi.
Khi Sở Vân Phi chuẩn bị sai đội trưởng bảo vệ đi đuổi cô ngôi sao gì kia ra ngoài.
Cửa thang máy mở ra, ngôi sao Liễu Phi Phi và một người phụ nữ trung niên, cùng với người đàn ông da đen có sẹo trên mặt bước ra từ trong thang máy.
Vừa nhìn thấy một đống tiền mặt nằm rải rác dưới sàn, cả ba người đều biến đổi sắc mặt.
Thấy mấy người nhóm Liễu Phi Phi đi đến, thanh niên bị đánh bầm dập lập tức mừng rỡ, cố nhịn đau trên mặt bò dậy, lộn nhào vọt tới trước mặt ba người họ, khóc bù lu bù loa nói.
“Phi Phi à, chị phải đòi lại công bằng cho em, chị nhìn xem em bị đánh thành thế nào rồi đây này!”
Lúc này cô ngôi sao Liễu Phi Phi đó mới nhận ra người bị đánh trông như đầu lợn này là trợ lý của mình.
“Có chuyện gì vậy?”, giọng nói lành lạnh của Liễu Phi Phi vang lên.