Bọn họ sợ tới mức vội vàng uốn éo vòng eo của mình theo nhạc như những con rắn nước.
“Tạm thời đừng giết bọn họ, giữ lại vẫn còn chỗ để dùng!”
Lúc này, một cô gái mặc bộ quần áo bằng da từ ngoài cửa đi vào ngăn cản hai tên da trắng kia.
Nếu Diệp Viễn có mặt ở đây vào lúc này thì chắc chắn sẽ nhận ra cô gái đó.
Đó chính là người muốn giết chết Lý Hồng Đào ngay trong nhà ông ta, Vương Kỳ Văn.
“Bốp! Bốp!”
Vương Kỳ Văn vừa nói vừa giơ tay lên, hai luồng sáng xuất hiện từ tay cô ta.
Hai cái lỗ tai lập tức rơi xuống mặt đất.
Lúc này, cuối cùng Hứa Mặc và bố anh ta cũng phản ứng lại, ôm lỗ tai điên cuồng hét lên.
“Câm miệng hết cho tôi, nếu không thì cái tai còn lại cũng đi luôn đấy!”
Vương Kỳ Văn gầm lên một tiếng, cha con Hứa Thiên Long sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại.
“Chuyện cô gái đó thì hai người không cần nhúng tay vào nữa, tự tôi sẽ giải quyết, bây giờ mục tiêu quan trọng nhất của hai người chính là lấy nhà máy quặng của nhà họ Sở về đây cho tôi! Đừng để lỡ mất chuyện lớn của chúng tôi!”
Vương Kỳ Văn lạnh lùng nói.
“Nếu không thể làm được chuyện này, thì các người cũng không cần phải tồn tại làm gì nữa!”
“Dạ dạ dạ! Chúng tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Cha con Hứa Thiên Long như được đại xá, nhanh chóng cút khỏi cái nơi đáng sợ này như ma đuổi.
“Tại sao lại không giết bọn họ?”
Anderson hơi khó chịu nhìn Vương Kỳ Văn.
“Giữ hai người đó lại vẫn còn tác dụng, bây giờ chúng ta không nên để lộ thân phận nên vẫn cần đến bọn họ…”
Vương Kỳ Văn đang định giải thích thêm thì đã bị Anderson mất kiên nhẫn ngắt lời.
“Chuyện này không cần phải nói với tôi, bây giờ tôi chỉ muốn có cô gái đó, đêm nay nhất định phải đặt cô gái đó lên giường của tôi!”
Vương Kỳ Văn khẽ cau mày, lòng có chút khó chịu.
“Đêm nay thì e là không được, theo những gì tôi điều tra thì bên cạnh cô gái đó có Diệp Viễn, là một cao thủ, muốn cướp được người từ tay tên đó sợ là không dễ dàng như vậy”.
“Tôi không cần biết, nói tóm lại, tôi muốn tên đó phải chết, muốn cô gái đó nằm trên giường tôi, nếu không tôi sẽ cắt nguồn tiền đầu tư!”
Câu nói đó khiến sắc mặt Vương Kỳ Văn chợt thay đổi.
“Tôi sẽ nghĩ cách!”
Sau khi rời khỏi phòng Anderson, Vương Kỳ Văn quay trở về phòng mình.
“Tên vô liêm sỉ chết tiệt!”
Vương Kỳ Văn tức giận vung dao găm, trút hết ngọn lửa giận của mình lên sô pha trong phòng, chiếc sô pha đắt tiền nhanh chóng bị Vương Kỳ Văn chém thành từng mảnh nhỏ.
“Đường chủ, tại sao lại không trực tiếp giết chết tên khốn đó, lại để tên khốn nạn đó cưỡi trên đầu trên cổ cô thế”.
Lúc này, hai người mặc quần áo màu đen kín mít như ninja đột nhiên xuất hiện sau lưng Vương Kỳ Văn.
Vương Kỳ Văn thở hắt ra một hơi thật dài, dường như đang muốn trút hết tức giận trong lòng mình ra rồi mới quay đầu nói.
“Tạm thời vẫn chưa được, chúng ta vẫn chưa lấy được nhà máy khai thác mỏ của nhà họ Sở, cần tiền của tên ngu ngốc Anderson đó để giải quyết những chuyện khác!”
“Thế nhưng tên ngu ngốc đó đòi ả đàn bà kia, chúng ta phải làm sao bây giờ?”