Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Diệp Viễn không trả lời, anh tiện tay vung tay lên, ông già kia lập tức bị mất kiểm soát, bay tới trước mặt Diệp Viễn.

“Trở về nói cho người của tứ đại gia tộc biết, muốn báo thù thì cứ việc tới tìm tôi!”

Thế nhưng, Diệp Viễn vừa dứt lời.

“Vù vù vù…”

Mấy tiếng rít vang lên, mấy người tỏa ra khí thế mạnh mẽ toàn thân lập tức xuất hiện xung quanh Diệp Viễn.

“Bọn chuột nhắt phương nào mà cũng dám đến đây giờ trò ngang ngược với đội chấp pháp vậy!”

Nhìn thấy mấy người này, ông già dưới đất lập tức kích động.

Bởi vì bọn họ chính là đội trưởng và các trưởng lão của đội chấp pháp thủ đô.

“Đội trưởng, trưởng lão, mau giết hai người này đi, hai người này vừa mới giết sạch toàn bộ thành viên của đội chấp pháp chúng ta rồi!”

“Cái gì?”

Lời ông già nói khiến bọn họ giật mình.

Bọn họ quay đầu lại, phát hiện ra trong tòa nhà của đội chấp pháp trống rỗng, không hề có hơi thở con người.

“Đội trưởng, trưởng lão, tất cả mọi người bị ném vào trong chiếc hố này, sau đó bị đốt thành tro!”

Ông già kia lại nói.

Bọn họ vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra cách chỗ này không xa có một chiếc hố sâu, trong hố có một ít tro bụi.

Người đứng đầu đám người này xem chừng vẫn còn trẻ tuổi, chỉ mới hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, mang nét mặt đậm vẻ kiêu ngạo, anh ta nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng hung dữ.

Những người này đều là môn khách, khách khanh của tứ đại gia tộc, giờ bọn họ chết hết rồi, anh ta không cách nào ăn nói với tứ đại gia tộc.

Nếu bị tứ đại gia tộc hỏi tội thì anh ta có trăm cái mạng cũng không thể xoa dịu được lửa giận của bọn họ.

“Giết bọn họ cho tôi!”

Sau khi người thanh niên ra lệnh, mấy ông già đứng xung quanh lập tức ra tay.

Chị Thanh thấy thế đang định ra tay thì bàn tay của Diệp Viễn chợt khẽ chuyển động.

Sau đó, mấy thanh kiếm gỗ đột ngột xuất hiện sau lưng những người kia.

“Phập phập phập…”

Vài tiếng động trầm đục vang lên, những thanh kiếm gỗ kia như xông vào chốn không người, trực tiếp đâm xuyên đầu bọn họ.

Bọn họ thậm chí không kịp biến sắc.

Đến chết, bọn họ cũng không hề biết rốt cuộc mình đã chết như thế nào.

Sau khi đâm xuyên đầu, những thanh kiếm gỗ kia lập tức biến mất.

“Thật hữu ích!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.

Vừa rồi, tranh thủ lúc chị Thanh đánh nhau với người của đội chấp pháp, Diệp Viễn đã dành ra chút thời gian để xem tâm pháp của kiếm gỗ mà lão quái vật kia tặng cho mình.

Điều làm anh buồn bực là tâm pháp này vô cùng phức tạp, anh không thể đọc hiểu ngay được.

Mãi vừa rồi, trong đầu anh mới chợt lóe lên một tia sáng, anh thử sử dụng thủ đoạn thi châm Thập Tam Châm của Quỷ Môn thử xem có thể điều khiển được những thanh kiếm gỗ này không.

Không ngờ lại thành công.

Hơn nữa, uy lực của kiếm gỗ còn lợi hại như vậy.

Bọn thuộc hạ đột nhiên chết một cách li kì khiến người thanh niên biến sắc.

“Ai vậy?”

Anh ta tưởng rằng có cao nhân nào đó lén lút ra tay.

Nghe anh ta hỏi vậy, Diệp Viễn không khỏi vỗ trán.

“Sao tứ đại gia tộc lại kiếm đâu ra được một tên ngớ ngẩn như vậy chứ!”

Thế nhưng nghĩ lại thì Diệp Viễn thấy đây âu cũng là chuyện bình thường, dù sao đội chấp pháp cũng là nơi tụ tập các môn khách và khách khanh của tứ đại gia tộc.

Nhiều người tụ tập lại với nhau như vậy sẽ tạo nên một sức mạnh rất lớn.

Nếu như bọn họ làm phản, chuyện này sẽ gây ra tổn thất lớn lao cho tứ đại gia tộc.

Cho nên, bọn họ mới phải tìm một người đầu óc ngu ngốc làm đội trưởng của đội chấp pháp.

Diệp Viễn lắc đầu, sau đó tiện tay tung một chưởng.

“Ầm!”

Người trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng gì, ngực đã thủng một lỗ.

Miệng nôn ra máu, người bị bắn ngược về phía sau, cuối cùng anh ta rơi ầm xuống chiếc hố to ở đằng xa.

“Ầm!”

Một giây sau, trên người anh ta dấy lên một ngọn lửa hừng hực.

“Nhớ lời tôi, trở về nói cho người của tứ đại gia tộc, muốn báo thù thì tới tìm tôi!”

“Đúng rồi, chúng tôi muốn diệt hết tất cả các thế lực của tứ đại gia tộc ở thủ đô đấy, tốt nhất là bọn họ hãy nhanh lên!”

Nói xong, Diệp Viễn quay người dẫn chị Thanh rời đi.

Ông già thoáng sửng sốt, sau đó lấy điện thoại ra, báo tin này cho người của tứ đại gia tộc.

Cùng lúc này.

Chuyện Diệp Viễn và chị Thanh diệt băng Ngư Long cũng đã nhanh chóng lan truyền khắp thủ đô.

Khi nghe thấy tin này, tất cả đều không tin nổi.

Ai nấy đều chung một phản ứng, cho rằng tin này là giả.

Có người tung tin đồn nhảm bịa đặt nên.

Dù sao bọn họ cũng đều biết rõ, băng Ngư Long này là tay chân do nhà họ Tiêu bồi dưỡng.

Mà nhà họ Tiêu lại là gia tộc số một ở Hoa Hạ, một tay che trời ở thủ đô.

Sao lại có người dám động tới băng Ngư Long chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK