Chớp mãt, cơ thế của Lục Thiên Hành liền giống như một quà đạn pháo bị bắn ra, văng xuyên qua lớp băng dưới chân ông ta.
Sau đó, bằng một tốc độ nhanh đến không gì tả nổi rơi thẳng vào dòng nước của sông Long Giang đang cuồn cuộn chảy siết.
Dòng sông Long Giang sóng sau xô sóng trước bị lực rơi này làm dâng lên một con sóng cao mấy mét.
Bên dưới con sóng lớn, Diệp Viễn ngạo nghễ đứng thẳng giống như một vị chiến thần có một không hai.
Mà ở phía xa, đám người đứng quan sát trận đấu lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Bởi vì lúc này bọn họ đã bị sức mạnh khủng khiếp của Diệp Viễn làm cho bàng hoàng đến mức không thốt nên lời.
Vốn dỉ lúc mới đầu mọi người đều cám thấy Diệp Diệt Tiêu chắc chắn sẽ bị Lục Thiên Hành giết.
Nhưng đến cuối cùng Diệp Diệt Tiêu không hề sứt mẻ chút nào, ngược lại Lục Thiên Hành mà bọn họ vân tin tưởng sẽ thắng kia lại bị nện cho một quyền rơi thẳng xuống sông Long Giang.
“Sư tôn!”
Đồ đệ của Lục Thiên Hành đứng bên bờ sông chứng kiến cánh này bàng hoàng hốt hoàng.
“Khốn kiếp, tao giết mày!”
Tên áo đen không kiềm chế được lao nhanh về phía Diệp Viễn tấn công.
“Cút!”
Nhưng Diệp Viễn chỉ tùy ý phất tay một cái, một luồng kình khí hung hãn đã hất bay gã.
Gã cũng bị văng đến gần chỗ mà Lục Thiên Hành vừa mới rơi xuống.
Nhưng đúng vào lúc này, mặt nước vốn đã bình thường trở lại bông nhiên xuất hiện một vòng xoáy.
Lục Thiên Hành nhếch nhác chui ra khỏi đó.
Lục Thiên Hành lúc này đã ướt nhẹp từ trên xuống dưới, quần áo nhếch nhác, tóc tai bù xù, khóe miệng vẫn còn đang ri máu.
Cả người đã không còn dáng vẻ ngạo nghễ trước đời như ban nãy, mà càng giống một tên ăn mày lang thang phố chợ hơn.
Lục Thiên Hành vừa mới lên khỏi mặt nước liền nhìn thấy có bóng người lao nhanh về phía ông ta.
Ông ta còn tưởng là Diệp Viễn đang truy sát mình.
Theo phán xạ liên tung ra một quyền.
“Bốp!”
Gã đồ đệ đáng thương của ông ta cứ như vậy bị Lục Thiên Hành đập chết.
Thi thể lộn nhào, cuối cùng lúc này ông ta mới nhìn rõ người này hóa ra lại là đồ đệ của mình.
Đồ đệ này mặc dù không phải là người có thiên phú cao nhất, nhưng lại là đệ tử mà ông ta vừa ý nhất, nhưng không ngờ được lại bị ông ta đập chết rồi.
Lại thêm hôm nay ông ta bị Diệp Viễn nện rơi xuống dòng Long Giang, chuyện này đã làm cho một kẻ mạnh võ đạo như ông ta mất hết sạch cả mặt mũi.
Giờ phút này, thù mới hận cũ cùng lúc bộc phát.
“A…”.
Theo tiếng thét rung chuyển đất trời phát ra từ miệng Lục Thiên Hành, hai mắt ông ta lập tức biến thành màu đỏ như máu, khí tức toàn thân cực kỳ hỗn loạn.
Dường như ông ta đã hoàn toàn chìm vào trạng thái hóa điên.
“Diệp Diệt Tiêu, đây là mày ép tao, là mày ép tao!”
Lúc này, Lục Thiên Hành đã hoàn toàn phát điên, cà người run lên bần bật, đôi con ngươi đỏ sậm như máu lóe lên vé điên cuồng.
“Chết đi, chết đi, hôm nay đều chết hết đi!”
Lục Thiên Hành phát điên tiện tay bóp nát một tấm Phù Triện màu vàng kim trong tay.
Khoảnh khắc khi Phù Triện mài vàng kim kia bị bóp nát, liền có một luồng khí tức đáng sợ vô cùng xộc thẳng lên trời.
Cho dù là Diệp Viễn khi cám nhận được luồng khí tức mạnh mẽ kia cũng không khỏi cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Trên mặt thoáng qua vẻ nghiệm trọng trước nay chưa từng có.
Bởi vì anh có thế câm nhận được, Phù Triện mà Lục Thiên Hành vừa bóp nát không phải là một vật bình thường.
Giống như một loại cấm thuật được ghi lại trong gia truyền của Quỷ Môn.
Dẫn Lôi Thuật.
“Mọi người mau nhìn kìa!”
Lúc này, có người cực kỳ hoàng loạn chi lên trên bầu trời.
Mọi người ngẩng đầu lên liên nhìn thấy trên bầu trời âm u lại xuất hiện từng đám mây đen đầy áp lực đang cuồn cuộn trôi về một chỗ.
Không bao lâu sau, đám mây đen cuồn cuộn bao trùm cả bầu trời phía trên sông Long Giang.
Giống như một tàng đá khống lồ màu đen che kín cả vùng giữa sông Long Giang, làm cho nơi đó không còn một chút ánh sáng nào nữa.
Tựa như nơi đó đã chìm hẳn vào màn đêm.
Cả không gian tràn ngập luồng khí xơ xác tiêu điều
và cảm giác hủy diệt khiến lòng người vô cùng sợ hãi.
“Mau rút lui!”
Ông lão của nhà họ Tiêu cảm nhận được luồng khí húy diệt khiến người ta hãi hùng này, phán ứng đầu tiên là dẫn theo đám người nhà họ Tiêu lui ra xa.
Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được con át chủ bài của Lục Thiên Hành này dường như có thể hủy diệt được tất thảy.
Những vỏ giả còn lại đương nhiên cũng đều càm nhận được luồng khí nguy hiểm kia.
Bọn họ thấy người nhà họ Tiêu lui ra xa nên cũng khônq dám tiếp tuc ở lai nữa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK