Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, anh ta lập tức quay sang nhìn Vương Dương Minh nói.

"Gia chủ Vương, hôm nay ông điều động nhiều người đến đây là muốn làm gì vậy?"

Vương Dương Minh liếc nhìn Lưu Khôn, sau đó lạnh lùng nói: "Con trai tôi bị người ta đánh tàn phế, đêm nay tôi mang theo người đến đây để bắt hung thủ đã đánh con trai tôi tàn phế".

"Sao, chuyện này mà Lục Phiến Môn của các người cũng muốn nhúng tay vào sao?"

Lưu Khôn mỉm cười nói: "Ha ha, tất nhiên là tôi không dám, nhà họ Vương muốn bắt hung thủ, tôi đương nhiên ủng hộ, nhưng điều kiện tiên quyết là các người không được làm tổn thương người khác, đây chỉ là chức trách của tôi mà thôi".

Vương Dương Minh đương nhiên hiểu ý của Lưu Khôn.

"Yên tâm đi, tôi chỉ bắt những kẻ khốn kiếp đã đanh tàn phế con trai tôi, sẽ không đả thương người khác!"

"Thế thì tốt, à đúng rồi, gia chủ Vương, nghe nói hôm nay có một nhân vật lớn đã tới khách sạn này, tôi cũng muốn khuyên ông một câu, ông tốt nhất đừng chọc giận nhân vật đó, nếu không kết cục của nhà họ Vương chỉ sợ sẽ rất thảm".

Lưu Khôn cũng là một kẻ ranh mãnh, anh ta biết rõ người đánh Vương Tử Phàm tàn phế là Diệp Viễn, một người tàn nhẫn, nhưng anh ta cố tình không tiết lộ thân phận của Diệp Viễn.

Hơn nữa còn cố tình khiêu khích Vương Dương Minh.

Mục đích của anh ta tất nhiên là muốn mượn tay Diệp Viễn xử lý Vương Dương Minh và nhà họ Vương.

Kỳ thực đây cũng là suy nghĩ của những người lãnh đạo Lục Phiến Môn, dù sao mấy năm gần đây nhà họ Vương càng ngày càng lộng hành, đã không còn chịu sự khống chế của Lục Phiến Môn bọn họ nữa.

Đây không phải là kết quả mà những người lãnh đạo Lục Phiến Môn muốn thấy.

Nếu cứ mặc kệ như vậy thì sau này các gia tộc võ đạo đều sẽ học theo, biến Lục Phiến Môn bọn họ trở thành vật bài trí không có giá trị.

"Hừ, nhân vật lớn gì chứ, cho dù là nhân vật lớn cỡ nào, đã bước vào tỉnh Tiềm Long thì đều phải tuân theo quy củ cho tôi, dám đánh người của nhà họ Vương tàn phế thì cũng phải trả một cái giá tương xứng!"

Nếu là trước đây thì sau khi nghe Lưu Khôn cảnh cáo, Vương Dương Minh có lẽ còn hỏi thêm về thân phận của nhân vật lớn kia.

Nhưng hôm nay ông ta đã rất tức giận, mà bên cạnh ông ta lúc này còn có Vân Khoát Hải và Cơ Hành Ba, hai siêu cấp cao thủ.

Cho nên bây giờ ông ta đang hết sức tự tin.

Có hai vị đại lão đứng ở đây, ngoại trừ bốn người đứng đầu bảng xếp hạng võ đạo, còn lại bất kỳ ai ông ta cũng không sợ.

Hơn nữa, bốn người đứng đầu bảng xếp hạng võ đạo đều là những lão quái vật đã bế quan nhiều năm.

Sao bọn họ có thể đến tỉnh Tiềm Long đánh con trai mình tàn phế chứ? Nếu thật sự là những lão quái vật đó hay con cháu của bọn họ ra tay thì...

Con trai của ông ta chỉ sợ là đã chết từ lâu, thậm chí cả nhà họ Vương cũng đều đã bị tiêu diệt.

Tổng kết lại tất cả những lý do này đã khiến ông ta hoàn toàn không để tâm đến nhân vật lớn mà Lưu Khôn vừa cảnh báo.

"Nếu gia chủ Vương đã tự tin như vậy thì hi vọng gia chủ Vương có thể nhanh chóng bắt được hung thủ đã đánh con trai mình, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bây giờ đã rất muộn rồi, tôi còn phải về nhà với vợ con".

Lưu Khôn chỉ mỉm cười rồi mang theo người của mình đứng sang một bên, ngoài mặt giống như đang bảo vệ những người bình thường có mặt ở đây, nhưng thực chất là đang chờ xem kịch hay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK