Thấy thế, Mông Điền nhanh chóng lùi về sau, né được cú đấm của Đằng Cương một cách vô cùng dễ dàng.
Sau khi hụt một cú đấm, trên mặt Đằng Cương không có vẻ gì là khác thường, bởi vì ông ta đang cần hiệu quả này.
Khi Mông Điền lùi lại, Đằng Cương lấy một lá Phù Triện màu đỏ từ trong ngực ra rồi bóp nát nó.
“Mông Điền, tôi có chết cũng phải kéo các ông chôn cùng, cứ chờ người của Đằng Giáp Môn tới giết các ông đi!”
Nhưng Mông Điền lại mỉm cười.
“Ha ha, thật ra tôi không ngại nói thật với ông đâu, chúng tôi hao tâm tổn sức lên kế hoạch này thực chất không phải vì giết ông, chỉ để dụ cao thủ Đằng Giáp Môn các ông ra ngoài thôi!”
“Như vậy cao thủ Đằng Giáp Môn các ông đi hết, lúc đó nội bộ Đằng Giáp Môn bị trống, gia tộc họ Mông chúng tôi cũng thừa lúc vắng lẻn vào tiêu diệt tận gốc lũ khốn lòng lang dạ thú các ông”.
“Chúng tôi đã lên kế hoạch này từ lâu lắm rồi!”
Những lời này của Mông Điền khiến cho Đằng Cương thay đổi sắc mặt.
Ông ta biết rõ mối thù giữa Đằng Giáp Môn và gia tộc họ Mông.
Vốn dĩ mấy năm trước, Đằng Giáp Môn và gia tộc họ Mông là người một nhà.
Lúc đó môn phái của họ có tên là Thần Giáp Môn, cũng là môn phái siêu cấp được truyền thừa mấy nghìn năm, nổi danh với khả năng chế tạo chiến giáp phòng ngự cho võ giả.
Chiến giáp mà Thần Giáp Môn chế tạo không chỉ có sức phòng ngự cao mà còn có thể tăng cảnh giới của võ giả.
Sau này trong Thần Giáp Môn xuất hiện một thiên tài.
Thiên tài này nghiên cứu ra một phương pháp có thể luyện chế võ giả đã chết thành con rối, đồng thời còn có thể giữ lại cảnh giới vốn có của võ giả đó.
Sau đó người nọ cho con rối này mặc chiến giáp vô địch do Thần Giáp Môn chế tạo ra.
Và thế là nó đã trở thành con gián đánh hoài không chết.
Nhưng khuyết điểm duy nhất là con rối càng mạnh thì sẽ càng khó khống chế.
Dù vậy nhưng sự xuất hiện của dạng con rối này vẫn khiến võ giả trong thiên hạ chạy theo như vịt.
Điều này giúp Thần Giáp Môn phồn vinh được một thời gian.
Đỉnh điểm đủ để so sánh với môn phái đứng đầu thiên hạ Quỷ Môn lúc bấy giờ.
Nhưng có câu “thịnh cực tất suy”.
Sau này vị thiên tài Thần Giáp Môn đó lại đề xuất thêm một ý tưởng chưa từng có nữa.
Đó chính là luyện chế võ giả còn sống thành con rối, chỉ cho võ giả giữ lại một chút lý trí, như vậy có thể giải quyết được mối tai hoạ con rối mất khống chế.
Ý tưởng này vừa được đề xuất đã được gia tộc họ Đằng ủng hộ mạnh mẽ.
Nếu họ có được phương pháp khống chế con rối hoàn hảo, lúc đó luyện chế ra vô số con rối Võ Hoàng, thậm chí là cảnh giới trên Võ Thánh.
Thử hỏi xem, liệu ai có thể cản được sự tấn công liều mạng của con rối phòng ngự vô địch này cơ chứ?
Đến lúc đó Thần Giáp Môn nhất định sẽ vô địch thiên hạ.
Nhưng ý tưởng này lại bị phe của Mông Điền thuộc gia tộc họ Mông phản đối kịch liệt.
Gia tộc họ Mông cho rằng phương pháp này quá tàn nhẫn, lại còn vi phạm dự tính ban đầu khi Thần Giáp Môn mới thành lập.
Từ xưa đến nay Thần Giáp Môn chỉ là một môn phái một lòng nghiên cứu chiến giáp, cung cấp chiến giáp phòng ngự cho võ giả toàn Hoa Hạ.
Cũng chính vì vậy nên Thần Giáp Môn mới luôn được mọi người tôn trọng.
Nếu họ thật sự tạo ra thuật con rối tàn nhẫn kiểu này, chắc chắn Thần Giáp Môn sẽ làm cho võ giả trong thiên hạ phẫn nộ.
Bởi vì giới võ đạo Hoa Hạ tuyệt đối không cho phép kiểu môn phái ma đạo này xuất hiện.
Họ nhất định sẽ bị cả giới võ đạo Hoa Hạ trừng phạt, cuối cùng rơi vào kết cục diệt môn.
Chẳng qua lúc ấy gia tộc họ Đằng hoàn toàn không đếm xỉa tới ý kiến phản đối của gia tộc họ Mông, cứ khăng khăng muốn phát triển thuật con rối này.
Suy nghĩ của họ rất đơn giản, chỉ cần họ có đủ nhiều con rối, cho dù võ giả cả thiên hạ đến tấn công họ thì họ cũng không sợ.
Cũng vì vậy mà hai phe tách ra.
Cuối cùng, gia tộc họ Đằng có thế lực lớn mạnh hơn đã đuổi gia tộc họ Mông ra khỏi Thần Giáp Môn, đồng thời đổi tên Thần Giáp Môn thành Đằng Giáp Môn.
Để gia tộc họ Đằng không được như ý, gia tộc họ Mông đã công khai chuyện này.
Điều này khiến cho cả giới võ đạo trở nên xôn xao.