“Yên tâm, ai còn dám động vào nhà họ Lục các anh nghĩa là kẻ đó muốn đối đầu với tôi, nếu nhà họ Lục các anh lại xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ đi tính sổ với bọn chúng!”
Nói rồi, Diệp Viễn đưa mắt nhìn về phía bốn vị gia chủ.
Lời này rõ ràng đang nhắc nhở bốn người họ rằng đừng giở trò tiểu nhân gì sau lưng.
Nghe vậy, nét mặt của bốn vị gia chủ đều sa sầm trông y hệt cục than đen.
Đúng thật ban đầu họ có ý định đó, đợi sau khi Diệp Viễn đi rồi, họ sẽ từ từ trừng trị nhà họ Lục, lấy lại những gì mà gia tộc mình đã mất.
Nhưng Diệp Viễn vừa nói ra những lời đó, họ liền hiểu ý định này không thể đưa vào hành động.
Điều khiến họ không thể chấp nhận nhất là, ý của Diệp Viễn là hễ nhà họ Lục gặp bất trắc gì đều sẽ đổ hết tội lên đầu bốn gia tộc lớn bọn họ.
Thế có khác nào bắt buộc họ bảo vệ nhà họ Lục theo cách trá hình đâu chứ.
Cảm giác bị người ta bán còn phải kiếm tiền giúp người ta này thật sự quá uất ức, quá khó chấp nhận đi mà.
Nhưng họ không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng.
Đã thế còn phải tươi cười đồng ý.
“Cậu Diệp yên tâm, từ nay về sau chúng tôi đều sẽ quan tâm đến nhà họ Lục, bảo đảm nhà họ Lục sẽ trở thành gia tộc đứng đầu thành phố Thanh Long!”
“Tốt nhất là vậy!”
Lúc này, Ô Hồng Vũ cũng vô cùng thức thời cam đoan với Diệp Viễn.
“Cậu Diệp yên tâm, nếu mấy tên khốn này dám động vào người nhà họ Lục, nhà họ Ô tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho bọn họ”.
Nghe vậy, nét mặt của bốn vị gia chủ lại càng đen hơn.
“Hi vọng ông sẽ không làm tôi thất vọng!”
“Thôi được rồi, chuyện ở đây đều đã giải quyết xong, còn lại các ông tự xử lí đi, đừng có tới làm phiền chúng tôi nữa!”
Nói xong, Diệp Viễn dẫn cả nhóm sải bước rời đi.
Anh đã đi một lúc lâu, Ô Hồng Vũ mới từ dưới đất đứng dậy.
“Bố, rốt cuộc thằng khốn đó… người đó là ai vậy ạ? Tại sao bố lại sợ anh ta thế?”
Ô Hoàn Vũ nhìn theo bóng lưng nhóm Diệp Viễn rời đi, vẫn còn chút không cam lòng.
Lúc này, những người đứng xem ở xung quanh cũng đều tập trung vào Ô Hồng Vũ, ai cũng muốn biết rốt cuộc Diệp Viễn là thần thánh phương nào.
Sao lại có thể khiến một người đến từ vùng đất Lánh Đời như Ô Hồng Vũ cũng phải sợ hãi, thậm chí còn phải quỳ xuống xin lỗi.
Vừa nghĩ tới thực lực mà Diệp Viễn thể hiện ra trước kia, Ô Hồng Vũ không nhịn được run rẩy, trên mặt cũng là vẻ sợ hãi tột độ.
Hồi lâu sau, Ô Hồng Vũ mới bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu đáp: “Cậu ấy là ai thì con đừng hỏi, con chỉ cần biết cậu ấy là người mà hiện giờ nhà họ Ô chúng ta cũng không đắc tội nổi”.
“Nhà họ Ô chúng ta cũng không đắc tội nổi? Lẽ nào anh ta cũng đến từ vùng đất Lánh Đời ư?”, Ô Hoàn Vũ ngạc nhiên thốt lên.
“Đừng hỏi nhiều quá, con chỉ cần nhớ rằng kể từ hôm nay, nếu có gặp lại cậu ấy, con không được trêu vào cậu ấy nữa, đồng thời còn phải thể hiện thái độ cung kính gấp trăm lần vào!”
“Còn nữa, sau này con cũng bớt cái tính đó lại đi, đừng như trước nữa!”
Nhìn thấy bố mình nghiêm túc như vậy, Ô Hoàn Vũ cũng hiểu được gì đó, anh ta không dám hỏi thêm gì nữa mà lập tức gật đầu.
“Con hiểu rồi, thưa bố”.
Lúc này, Ô Hồng Vũ lại quay đầu nhìn về phía bốn vị gia chủ.
“Các ông đều đã nhớ kĩ lời của cậu Diệp chưa?”
Bốn người vội vàng gật đầu lia lịa như mô tơ.
“Vậy cứ làm theo lời của cậu Diệp đi, nếu ai không làm được hoặc làm không tốt thì đừng trách Ô Hồng Vũ tôi vô tình!”
“Dạ vâng, chúng tôi bảo đảm sẽ hoàn thành việc cậu Diệp đã giao!”
Mấy người nhanh chóng gật đầu, không dám chậm trễ chút nào.
“Được rồi, cút hết đi!”
Bốn vị gia chủ như được đại xá, bỏ chạy nhanh như chân được bôi dầu.
Chuyển sang nhóm Diệp Viễn, sau khi họ rời khỏi hộp đêm, vừa định đi tìm chỗ khác để chơi.
Kết quả Ngụy Thành Bân dẫn theo A Long tới.