“Ầm!”
Một tiếng nổ vang, cánh cửa trang viên được làm bằng chất liệu gỗ cao cấp bị đâm bay.
Bụi mù tản đi, Diệp Viễn và Ngụy Lăng xuất hiện ở cửa.
“Các cậu là ai?”
Các cao thủ nước Uy trong trang viên lập tức tập trung lại, bọn họ tức giận nhìn chòng chọc Diệp Viễn và Ngụy Lăng.
Nhưng Diệp Viễn không nhiều lời, anh vung tay lên, vài thanh trường đao tức tốc bay ra.
Bay nhanh về phía những cao thủ nước Uy như những mũi tên rời cung.
“Phập, phập, phập...”
Kèm theo những âm thanh ấy là trường đao đâm xuyên cơ thể cao thủ nước Uy.
Chỉ trong nháy mắt, những cao thủ nước Uy vốn tập trung lại đây đều ngã gục xuống đất.
Lúc này, Trung Thôn Hạo Nhị và Trung Thôn Nam Hồng cùng những người khác cũng lao ra khỏi phòng.
Khi nhìn thấy những thi thể nằm la liệt trên mặt đất, sắc mặt Trung Thôn Hạo Nhị trở nên âm u đến đáng sợ.
Những người này đều là nhân tài mà gia tộc bọn họ vất vả bồi dưỡng suốt mấy năm qua, vốn dĩ bọn họ còn nghĩ lợi dụng những người này gây họa cho Hoa Hạ.
Không ngờ sự vất vả nhiều năm lại bị phá hủy trong phút chốc.
“Giết nó cho tôi!”
Trung Thôn Hạo Nhị vừa dứt lời, mấy nàng geisha bên cạnh anh ta lập tức xông về phía Diệp Viễn.
Những người này thoạt nhìn thì giống geisha, thật ra bọn họ đều là cao thủ võ đạo được gia tộc Trung Thôn sắp xếp đến để bảo vệ Trung Thôn Hạo Nhị và Trung Thôn Nam Hồng.
Bọn họ đều có cảnh giới Võ Thánh đỉnh phong, những năm qua cùng xử lý nhiều việc cho Trung Thôn Nam Hồng và Trung Thôn Hạo Nhị.
Chỉ có điều, những người này vừa mới xuống bậc thềm thì đã thấy Diệp Viễn vung tay lên, vài thanh trường đao đột nhiên bay ra.
“Phập, phập...”
Vài âm thanh nhẹ nhàng vang lên, trường đao xuyên qua ngực bọn họ.
Thấy Diệp Viễn chỉ dùng một chiêu đã giết chết cao thủ bên cạnh mình, sắc mặt Trung Thôn Nam Hồng thay đổi ngay tức thì.
Vẻ mặt của Trung Thôn Hạo Nhị cũng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Khi Diệp Viễn vừa đến đây, anh ta cũng đã nhận ra mình không có cách nào nhìn thấu Diệp Viễn.
Diệp Viễn thoạt nhìn giống như một người bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng vừa rồi khi Diệp Viễn vung đao giết những cường giả cảnh giới Võ Thánh, anh ta biết, Diệp Viễn chắc chắn không phải là một người bình thường.
“Trung Thôn Hạo Nhị, bạn gái của tôi đâu?”
Ngụy Lăng đi theo bên cạnh Diệp Viễn phẫn nộ gào lên với Trung Thôn Hạo Nhị.
Bấy giờ Trung Thôn Hạo Nhị mới phát hiện ra Ngụy Lăng ở bên cạnh.
Khi thấy Ngụy Lăng vẫn còn sống, sắc mặt của anh ta thay đổi.
Hôm nay anh ta đã nói thân phận và vị trí của Ngụy Lăng cho Chu lão tam biết.
Với thực lực của Chu lão tam và mối thù với hai sư phụ của Ngụy Lăng, ông ta chắc chắn sẽ không để Ngụy Lăng sống sót.
Nhưng nhìn thấy Diệp Viễn đứng cạnh Ngụy Lăng, anh ta biết có thể là Diệp Viễn đã cứu đối phương.
“Bọn họ đều bị nhốt dưới tầng hầm, tôi lập tức dẫn anh đi!”, Trung Thôn Hạo Nam giả vờ căng thẳng và sợ hãi, nói.
Thế nhưng Trung Thôn Hạo Nhị vừa nói xong thì Diệp Viễn bỗng biến mất, ngay sau đó lại xuất hiện trước mặt anh ta.
Anh nhẹ nhàng đánh một quyền lên ngực Trung Thôn Hạo Nhị!
Trung Thôn Hạo Nhị thấy Diệp Viễn thình lình xuất hiện trước mặt mình thì giật bắn mình.
Khi thấy Diệp Viễn tung nắm đấm, anh ta biết mình không địch lại được, thế là lập tức lùi về sau.
Nhưng tốc độ của anh ta quá chậm, vừa mới lùi được một bước thì nắm đấm của Diệp Viễn đã nện lên ngực anh ta.
“Phụt!”
Tức khắc ngực của Trung Thôn Hạo Nhị lõm xuống, máu tươi từ trong miệng phun ra ồ ạt.
Anh ta ôm ngực, nhìn Diệp Viễn với ánh mắt khó tin, sau đó từ từ quỳ xuống đất, rồi không còn thở nữa.
“Bịch!”
Đột nhiên, Diệp Viễn xoay người lại, giơ một chân đá Trung Thôn Nam Hồng chết sững nãy giờ ngã lăn xuống đất.
Anh giẫm lên ngực ông ta, lạnh lùng hỏi.
“Bây giờ, lập tức triệu tập tất cả người của các ông ẩn nấp ở thủ đô lại đây”.
Cảm nhận được sát ý khủng khiếp tỏa ra từ Diệp Viễn.
Trung Thôn Nam Hồng sợ hãi, nói ngay.
“Vâng, vâng, vâng, thưa ngài, tôi lập tức triệu tập ngay đây, xin ngài đừng giết tôi!”
Trung Thôn Nam Hồng run bần bật móc một chiếc di động từ trong túi ra, dùng bàn tay run rẩy nhắn tin gửi đi.
“Bốp!”
Diệp Viễn tung một cước, Trung Thôn Nam Hồng bay vào trong phòng khách.
Diệp Viễn dắt Ngụy Lăng vào trong phòng.
Sau khi đi vào phòng khách, Diệp Viễn lập tức đi đến góc tường ở bên trong cùng, giơ tay bật công tắc cơ quan tầng hầm.
Ngay từ khi vào cửa, Diệp Viễn đã dùng thần thức rà soát toàn bộ cả trang viên này một lượt.
Đương nhiên anh thấy được một tầng hầm lớn bên dưới trang viên.
Đồng thời cũng thấy được bên dưới tầng hầm có rất nhiều người bị nhốt trong một cái lồng.
Xung quanh có nhiều cao thủ ẩn nấp.
Trung Thôn Nam Hồng thấy Diệp Viễn thế mà lại tìm được công tác tầng hầm một cách dễ dàng thì kinh hãi không thôi.
Nhưng sau đó ông ta lại đắc chí, trong tầng hầm này cất giấu rất nhiều cao thủ của gia tộc Trung Thôn.
Chỉ cần Diệp Viễn dám đi xuống tầng hầm, vậy thì anh chắc chắn sẽ phải chết.
“Rầm!” một tiếng.
Góc tường trước mặt Diệp Viễn bỗng xuất hiện một con đường bí mật chỉ đủ cho một người đi vào.
Thấy có lối đi, Ngụy Lăng đang định lao xuống thì bị Diệp Viễn cản lại.
“Đi!”
Diệp Viễn quát một tiếng.
Một thanh trường đao lập tức bay vào trong lối đi.
“Oành!”