"Bụp!"
Một tiếng vang nhỏ vang lên.
Trường thương lập tức đâm xuyên qua tấm khiên màu trắng kia một cách dễ dàng.
Khoảnh khắc ấy, tấm khiên bèn hóa thành vô số điểm sáng thần tính, bị Nguyên Anh Chi Hỏa trên mũi thương hoàn toàn cắn nuốt.
Giờ phút này, tốc độ của trường thương vẫn không chút suy giảm.
Nó trực tiếp đâm xuyên qua ngực Bronsted.
"Không thể nào..."
Bronsted không tài nào tin tưởng nhìn thanh trường thương ngay ngực, cảm giác được ngọn lửa hừng hực đang đốt cháy cơ thể mình, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Không có gì là không thể!"
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, cơ thể Bronsted lập tức tan biến.
"Vèo!"
Khoảnh khắc cơ thể Bronsted biến mất, Rose bên cạnh lập tức nhanh chóng chạy về phía xa.
Giờ ông ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chạy.
Bronsted thi triển ra chiêu Thánh Tài Tịch Diệt mạnh nhất mà cũng chẳng thể làm gì được Diệp Viễn.
Mà thực lực của ông ta lại yếu hơn Bronsted rất nhiều, gặp phải đối thủ mạnh mẽ như Diệp Viễn thì chỉ có một kết quả.
Đó chính là chết!
"Hừ, tôi đã cho ông đi chưa?"
Diệp Viễn hừ lạnh, trường thương lập tức đuổi theo Rose.
Thanh trường thương kia thoáng chốc đâm vào sau lưng, xuyên thủng ngực Rose. Cuối cùng đâm thẳng vào thân một cây cổ thụ gần đó.
Sau đó, cơ thể Diệp Viễn nhoáng lên rồi xuất hiện dưới tán cây.
Lúc này, Rose vẫn chưa chết, nhưng cũng không sống được bao lâu.
"Nói cho tôi, các người nán lại đây mấy năm rốt cuộc có mục đích gì? Nếu nói, tôi có thể cho ông chết một cách nhẹ nhàng!", Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.
"Thần giáo Quang Minh chắc chắn sẽ không tha cho mày!"
Rose dùng hết sức gào ra một câu, sau đó trực tiếp kíp nổ nguồn năng lượng cuối cùng trong người.
"Một đám biến thái!"
Diệp Viễn hừ lạnh rồi vung tay lên, cơ thể Rose lập tức bị Nguyên Anh Chi Hỏa thiêu rụi.
"Ầm!"
Đúng lúc này, trong đường hầm phía sau đài tế gần đó lại vang lên một tiếng nổ.
Cả mặt đất đều rung lắc dữ dội.
Cùng lúc đó, Diệp Viễn cũng cảm giác được một khí tức khủng bố khiến người ta sợ hãi truyền ra từ con đường hầm kia.
Trước đài tế, các thôn dân cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ ấy thì lập tức đỏ mắt, điên cuồng xông về phía con đường hầm kia như hóa điên.
Dường như trong con đường hầm đó có thứ gì đó có một sức hấp dẫn chết người với họ.
Diệp Viễn cũng không kịp suy nghĩ gì thêm, cơ thể nhoáng lên bèn xuất hiện trước cửa đường hầm.
Sau đó, anh vung tay lên, có mấy cây kim lập tức ghim lên người các thôn dân đang điên cuồng kia.
Phút chốc, bọn họ lập tức ngừng lại, màu đỏ trong mắt cũng dần nhạt đi.
Lúc này, sự rung lắc trên mặt đất cũng diễn ra càng thường xuyên hơn, khí tức làm cho người ta sợ hãi kia cũng càng trở nên khủng bố.
"Diệp Viễn, anh có sao không?"
Bấy giờ, Lâm Vãn Tình, Trần Thanh Thanh, Trần Bắc Phong và Trần Lục cũng chạy đến.
Ban nãy, họ thấy sau núi tỏa ra ánh sáng chói mắt là biết ngay Diệp Viễn đang đánh nhau với người của thần giáo Quang Minh.
Mấy người lo lắng cho sự an toàn của Diệp Viễn nên lập tức chạy đến.
"Không sao!"
Diệp Viễn khẽ lắc đầu đáp.
"Ầm!"
Lúc này, trong đường hầm lại vang lên một tiếng nổ, mặt đất lại càng rung lắc dữ dội hơn.
Khí tức khiến người ta sợ hãi kia cũng càng trở nên đáng sợ.
Cùng lúc đó, trên mặt đất lại tràn ra vô số tử khí và sát khí khủng bố.
Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong cảm nhận được khí tử sát đáng sợ ấy thì lập tức thay đổi sắc mặt.
"Không hay rồi, trận pháp của đường hầm sắp bị mở ra rồi".
Hai người gần như không chút do dự xông về phía cửa đường hầm.
Trần Tam và Trần Lục cũng nhanh chóng theo sát phía sau Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong.
Diệp Viễn quay sang nói với Lâm Vãn Tình: "Em dẫn mấy người kia rời khỏi nơi này chờ anh ở bên ngoài đi!"
Sau khi cảm giác được khí tức khủng bố ấy thì anh có chút lo cho sự an toàn của cô ấy.
Nhưng Lâm Vãn Tình lại bướng bỉnh lắc đầu nói: "Không, em đi với anh!"
Diệp Viễn biết tính của cô ấy nên cũng không nói gì thêm nữa.
Anh kéo lấy tay Lâm Vãn Tình rồi nhanh chóng xông vào trong đường hầm.