"Ôi trời, trên đời này còn có người làm cha như vậy sao? Đúng là không bằng cầm thú!"
"Người này nhìn mặt mũi hiền lành, nhưng không ngờ lại là người như vậy".
"Đúng là không thể đánh giá người ta chỉ qua vẻ bề ngoài".
"Đi đi, đi thôi, người này vô sỉ như thế, chắc những thứ mà bọn họ có cũng không tốt đâu!"
Một số người xung quanh không hiểu rõ sự tình đều ném ánh mắt khinh thường về phía ông cụ Lục.
Còn những người biết rõ tình hình thì cũng không nói nhiều, chỉ chờ xem kịch hay phía sau.
Lời dị nghị của những người xung quanh càng khiến cho sắc mặt của Lục Thanh Hòa thêm khó coi.
Anh ta ngay lập tức quát lên.
"Các người nói bậy rõ ràng là các người phản bội nhà họ Lục trước để tìm cách bám lấy nhà họ Sử, sau đó còn âm mưu với người ngoài lừa gạt quặng mỏ của nhà họ Lục, khiến cho nhà họ Lục phá sản hoàn toàn..."
Tuy nhiên, Lục Thanh Hòa còn chưa kịp nói xong thì đã bị Diệp Viễn ngăn lại.
Diệp Viễn biết rõ, đối với loại tiểu nhân vô liêm sỉ này thì không cần phải giải thích nhiều, càng giải thích càng hỗn loạn thêm.
Đám người này thậm chí còn muốn nhà họ Lục giải thích nhiều hơn.
Càng giải thích thì bọn họ càng có cơ sở để bám vào mà đổi trắng thay đen.
Cách đơn giản nhất để đối phó với đám người vô liêm sỉ này chỉ có một, đó chính là khiến bọn họ tự mình nói ra sự thật, tự mình vả mặt mình.
Ngay lúc Diệp Viễn chuẩn bị ra tay thì Ngụy Thành Bân lại bước lên trước một bước.
Ông ta đột nhiên giáng xuống mặt dì cả và dì ba của Lục Thanh Hoà mấy bạt tai?
"Đám khốn nạn chó chết này, ông đây cho các người nói bậy tiếp!"
Đối với chuyện của nhà họ Lục thì Ngụy Thành Bân cũng biết rất rõ.
Bây giờ ông ta đã biết nhà họ Lục có quan hệ thân thiết với Diệp Viễn, cho nên tất nhiên sẽ muốn giúp đở nhà họ Lục để tạo ấn tượng tốt trước mặt Diệp Viễn.
Hơn nữa, thật ra ông ta cũng đã chán ngán bộ mặt vô liêm sỉ của đám người này từ lâu rồi.
Nhìn thấy vợ của mình bị đánh, bác cả và chú ba của Lục Thanh Hoà tức giận xông đến định đánh Ngụy Thành Bân.
"Mẹ kiếp, dám đánh vợ của tôi, phải giết..."
Tuy nhiên, khi Ngụy Thành Bân đột nhiên quay đầu lại quét ánh mắt lạnh như băng về phía hai người thì hai người thậm chí còn không dám cử động.
Những lời còn lại trong miệng đều bị nuốt xuống.
Bọn họ tất nhiên biết F chính là ông lớn của thế giới ngầm thành phố Thanh Long.
"Bốp!"
"Bốp!"
Sau đó, Ngụy Thành Bân lại đá ra hai cước khiến cho hai người kia ngay lập tức ngã rạp trên mặt đất.
"Ngụy Thành Bân, đây là chuyện của nhà chúng tôi, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào!"
Dì cả của Lục Thanh Hòa ôm khuôn mặt sưng đỏ, trừng mắt nhìn Ngụy Thành Bân.
"Chát!"
Kết quả là bà ta lại nhận thêm một bạt tai.
"Hôm nay ông đây cứ muốn nhúng tay vào đó thì sao?"
"Người đâu, mau đem mấy kẻ nói hưu nói vượn, đổi trắng thay đen này đánh gãy chân cho tôi, sau đó ném hết ra gầm cầu làm ăn mày!"
"Còn nữa, bất cứ kẻ nào dám giúp bọn họ thì chính là trở mặt với Ngụy Thành Bân tôi!"
Ngụy Thành Bân vừa nói vừa liếc mắt quét nhìn qua tất cả mọi người có mặt.
Đối mặt với ánh mắt của một ông lớn đã tung hoành ở thành phố Thanh Long nhiều năm, mọi người có mặt đều trở nên khiếp đảm.
Ngụy Thành Bân vừa hạ lệnh xuống thì mấy tên thủ hạ của ông ta ở bên ngoài đã vội vàng xông vào lôi hết đám người kia ra ngoài.
Sau khi đám người kia bị lôi đi thì Ngụy Thành Bân mới bắt đầu giải thích cho mọi người ở hiện trường biết chân tướng của sự việc.
Mà người dân bản địa ở thành phố Thanh Long lúc này cũng lên tiếng làm chứng.
Vì có rất nhiều người làm chứng cho nên những người không hiểu rõ sự tình lúc này mới hiểu được chuyện gì thật sự đã xảy ra.
"Được rồi, mọi việc đã giải quyết xong xuôi, các vị cần làm gì thì cứ làm đi!"
Ngụy Thành Bân vừa nói xong thì những người đứng xem đều lần lượt giải tán.
"Cảm ơn ông Ngụy!"
Lúc này, ông cụ Lục thần sắc có chút khó coi cũng chủ động bước tới cảm kích nói.
"Thật ngại quá, cậu Diệp, ông Ngụy cùng mọi người, gia môn bất hạnh, đã khiến mọi người chê cười rồi!"
"Nhưng ông Ngụy có thể tha mạng cho bọn họ, để bọn họ rời khỏi thành phố Thanh Long không?"
Dù sao cũng là con trai của mình, ông cụ Lục cũng không nhẫn tâm nhìn thấy hai người bị Ngụy Thành Bân ra tấn đến chết.