“Sao có thể như vậy?”
Lúc này, ba người Lý Thiên Vũ Lâm Phi Phi mặt đầy không hiểu.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng Lý Tự Cường sẽ ra tay trừng trị đám người Diệp Viễn, nhưng không ngờ nhân vật phía sau có nhà họ Tiêu làm chỗ dựa lại ra tay dạy dỗ con trai mình.
Hơn nữa còn chủ động xin lỗi Liễu Khánh Phi.
Ngoài ba người này có chút không hiểu ra, ở đây cũng có rất nhiều người không hiểu.
Không hiểu tại sao Lý Tự Cường không trừng trị Diệp Viễn.
Ngay lúc tất cả mọi người đều vô cùng nghi ngờ, Lâm Hùng Phi đột nhiên đến trước mặt Lâm Hàn Tuyết và nói.
“Hàn Tuyết, cháu không sao chứ?”
“Không sao ông nội, may mà có chú Lý!”, Lâm Hàn Tuyết trả lời.
“Anh Diệp, anh không sao chứ?”
Mấy người Sở Vân Phi cũng chủ động đến trước mặt Diệp Viễn và hỏi.
“Không sao”, Diệp Viễn nhàn nhạt lắc đầu.
Nhìn thấy Lâm Hàn Tuyết là cháu gái của Lâm Hùng Phi, mà Diệp Viễn cũng quen biết đám người Sở Vân Phi.
Nhất thời bọn họ đã hiểu vì sao Lý Tự Cường không dám trừng trị Diệp Viễn.
Thân phận và địa vị của Diệp Viễn này không tầm thường.
Đương nhiên còn có một bộ phận người thông minh, bọn họ cũng đã nhìn thấu một vài thứ.
Thái độ dửng dưng trước đó của Diệp Viễn khi đối mặt Lý Thiên, sau đó đến lúc đám người Liễu Khánh Phi xuất hiện, ánh mắt tất cả bọn họ nhìn Diệp Viễn đều tràn đầy cung kính.
Đến cả Lý Tự Cường gần như chủ động muốn tiến lên tìm Diệp Viễn xin lỗi, nhưng anh lại không để ý đến ông ta.
Mà vừa xong lúc đám người Lâm Hùng Phi qua đó, Diệp Viễn vẫn không đứng dậy, bình thản ngồi im tại chỗ.
Tất cả những điều này đã khiến bọn họ hiểu ra, Diệp Viễn tuyệt đối không phải người bình thường.
Còn cụ thể Diệp Viễn có thân phận gì, bọn họ cũng không đoán ra được.
“Con mẹ nó, tên phế vật này quả thật quá may mắn!”
Đám người Lý Thiên Vũ vẫn chưa nhìn ra cái gì, bọn họ cảm thấy Diệp Viễn quả thật may mắn.