Lúc này ba người họ đang đứng trước ban công thảo luận, không hề để ý trong phòng khách phía sau mình không xa đột nhiên xuất hiện một người.
Sau khi đi vào căn phòng đó và nghe thấy cuộc đối thoại của ba người, Diệp Viễn cũng không làm phiền họ, thay vào đó là ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc lắng nghe nội dung thảo luận của ba người này.
“Vậy còn nếu Diệp Diệt Tiêu đối đầu với Kiếm Vô Nhai thì sao?”, Liễu Phi Phi lại hỏi.
“Chắc là Diệp Diệt Tiêu sẽ thắng! Dù sao Kiếm Vô Nhai cũng chưa bước vào cảnh giới Võ Thánh, tất nhiên sẽ không phải là đối thủ của Diệp Diệt Tiêu rồi”.
“Vậy còn nếu thầy đối đầu với Diệp Diệt Tiêu?”, Liễu Phi Phi lại hỏi tiếp.
Cô ta vẫn chưa biết được cảnh giới của thầy mình, chỉ biết thầy mình rất lợi hại, nhưng cụ thể lợi hại bao nhiêu thì cô ta vẫn không rõ lắm.
“Hừ, nếu cậu ta đối đầu với tôi, tôi có thể đánh bại cậu ta chỉ bằng một chiêu thôi!”, người áo đen trả lời một cách rất kiêu ngạo.
“Ha ha, sao tôi lại không nghĩ như thế nhỉ?”
Nhưng vào lúc này, giọng Diệp Viễn đột nhiên vang lên.
Giọng nói đột ngột vang lên khiến cả ba người đều giật mình.
Ba người quay đầu lại gần như cùng một lúc, sau đó họ lập tức kinh hãi phát hiện, người mà họ đang bàn tán đang ngồi sau lưng họ.
Mà họ lại không hay biết gì.
Nếu như Diệp Viễn ra tay giết họ, vậy thì họ sẽ còn chẳng biết mình chết như thế nào!
Nhất là người áo đen, khi nhìn thấy Diệp Viễn đang ở đây, anh ta sợ tới tức suýt đứng không vững.
“Anh… Anh đã vào bằng cách nào?”, Liễu Phi Phi cực kì sợ hãi nhìn Diệp Viễn.
“Tôi cứ vào thôi, nơi này khó vào lắm hả?”, Diệp Viễn bình tĩnh trả lời.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
“Ban đầu tôi không định làm gì cả, chỉ tới tìm các cô uống trà thôi, nhưng đúng lúc anh ta nói có thể đánh bại tôi bằng một chiêu, tôi muốn thử xem xem!”
Dứt lời, Diệp Viễn cầm một ly trà lên hắt thẳng về phía người áo đen.
Nước trà bị hắt ra hệt như một mũi tên, nó bay thật nhanh về phía người áo đen.
Thấy thế, khuôn mặt dưới lớp áo choàng đen của người áo đen lập tức thay đổi, anh ta vội vàng lùi về sau.
Vì anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng nước trà kia chứa đựng uy lực đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, người áo đen đã lui đến góc tường, không thể lui tiếp được nữa.
Khi thấy nước trà kia sắp đánh trúng vào người anh ta, hai chân người áo đen mềm nhũn, ngồi xụi lơ dưới đất.
Khuôn mặt dưới áo choàng đen cũng trở nên xám xịt, anh ta cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại đợi cái chết đến gần.
Nhưng một lúc lâu trôi qua, người áo đen vẫn không cảm nhận được bất cứ sự đau đớn nào, chỉ thấy trên người nóng lên.
Anh ta vô thức mở mắt, sau đó mới ngạc nhiên phát hiện trên người mình không có chút tổn hao gì, những nước trà kia chỉ bắn lên người anh ta chứ không tạo thành sát thương gì với anh ta.
“Tôi còn tưởng anh lợi hại lắm, mới một ly trà đã khiến anh sợ muốn tè ra quần rồi!”
Lúc này, giọng nói của Diệp Viễn vang lên.