Có cao thủ như Diệp Viễn ở đây, mấy người Cao Phi làm sao có thể đi chứ.
Mấy người không những không đi, Cao Phi còn tiến lên một bước quát nói với Chu Lão Tam.
“Lão quái vật, mau thả bạn học của tôi ra, chúng tôi tha cho ông không chết, nếu không, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ông!”
“Tao khinh, ngày này năm sau mới là ngày giỗ của mày!”
Tuy có Diệp Viễn ở đây, nhưng lần đầu tiên Cao Phi đối diện với võ giả được gọi là “phái phản diện” như Chu Lão Tam, vẫn rất căng thẳng, có chút không biết nói gì.
Giọng điệu hơi căng thẳng của Cao Phi lại khiến Chu Lão Tam ngẩn người.
Còn Ngụy Lăng dưới chân ông ta lại biết đám người Cao Phi có lẽ không biết đến võ giả, có lẽ họ nghĩ Chu Lão Tam chỉ là một người bình thường.
Cho nên mới muốn ra tay cứu anh ta.
Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể hét nói lần nữa:
“Cao Phi, các anh mau đi đi, các anh không phải là đối thủ của ông ta đâu!”
“Yên tâm đi, có anh Diệp ở đây, cho dù ông ta lợi hại đi nữa cũng không thể nào là đối thủ của anh Diệp!”, Cao Phi đáp lại.
Nói xong, Cao Phi lại quát nói với Chu Lão Tam: “Lão quái vật, đã nghe thấy chưa, mau thả bạn học của tôi ra!”
Chỉ là, Cao Phi vừa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt vừa khủng bố vừa ghê rợn của Chu Lão Tam nhìn về phía anh ta.
Anh ta lập tức cảm thấy toàn thân ớn lạnh, dường như bị mãnh thú đáng sợ nào đó nhằm vào vậy.
Anh ta sợ đến vội lùi lại, trốn phía sau Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn mới nhìn sang Chu Lão Tam, bình tĩnh nói.
“Nể mặt ông từng là người của Quỷ Môn, ông tự phế võ công, tôi sẽ không giết ông!”
Đương nhiên Diệp Viễn nhìn ra công pháp mà Chu Lão Tam tu luyện hiện giờ, đã không phải là công pháp của Quỷ Môn nữa, mà là một loại tà công.
Hơn nữa còn là tà công của nước Uy.
Trong môn quy của Quỷ Môn, quy định rõ ràng, đệ tử Quỷ Môn cấm được tu luyện bất kỳ loại tà công nào, đặc biệt là tà công của nước Uy.
Kẻ trái lệnh, giết!
Vốn dĩ, Diệp Viễn có thể trực tiếp giết Chu Lão Tam này, nhưng nể mặt ông ta từng là số ít đệ tử còn lại của Quỷ Môn.
Hơn nữa năm đó cũng là sau khi bị hai sư phụ của Ngụy Lăng phế bỏ, có lẽ Chu Lão Tam này mới tu luyện tà công.
Xét đến hai điều này, Diệp Viễn quyết định tha cho Chu Lão Tam một mạng.
Nghe thấy lời của Diệp Viễn, Chu Lão Tam lại ngẩn người.
Ngụy Lăng và hai sư phụ của anh ta lại lập tức nhìn sang Diệp Viễn.
Họ vốn nghĩ Diệp Viễn dám nói ra lời này, chắc chắn là một cao thủ.
Nhưng thấy toàn thân Diệp Viễn từ trên xuống dưới không có chút nội khí dao động, lại khiến ba người thất vọng.
Diệp Viễn chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn.
Một người bình thường dám nói những lời khoác lác với Chu Lão Tam, kết cục nghĩ cũng biết.
Quả nhiên, vẻ mặt của Chu Lão Tam lại trở nên vô cùng âm lạnh.
“Nhóc con, vừa nãy mày nói gì?”
Chu Lão Tam ngoáy tai, ông ta nghĩ mình nghe nhầm.
Hiện giờ ông ta là một tiên võ giả đã vượt qua kiếp võ đế.
Cảnh giới như vậy, nhìn khắp cả giới võ đạo, cũng là thuộc vị trí hướng lên trên kim tự tháp.
Cảnh giới như vậy, xuất hiện ở giới phàm tục, thì đã là vô địch.
Nhưng bây giờ, một võ giả vị trí trung đẳng trở lên trong giới võ đạo như ông ta, một kẻ vô địch giới trong giới phàm tục.
Lại được một người bình thường tha thứ.
Giống như một con đại bàng đang giang cánh bay cao bị một con kiến trong hố cát nói: “Mày tự chém gãy đôi cánh, sau đó cút đi, tao sẽ không giết mày”.
Khiến người ta cảm thấy khó mà tin nổi.
“Xem ra, tà công nước Uy mà ông tu luyện khiến cả người ông trở nên người không ra người, ma không ra ma, ngay cả cái tai cũng có vấn đề”, Diệp Viễn thản nhiên nói.
Lời này của Diệp Viễn khiến Chu Lão Tam kinh ngạc.
Công pháp mà ông ta tu luyện đúng là tà công nước Uy, nhưng chỉ có một mình ông ta biết chuyện này.
Hơn nữa những năm nay ông ta cũng giết rất nhiều cao thủ, mà những cao thủ này đều không phát hiện ra công pháp mà ông ta tu luyện là tà công, đặc biệt là tà công của nước Uy.
Một người bifh thường như Diệp Viễn làm sao biết được.
Lúc này, Chu Lão Tam nhìn chằm chằm Diệp Viễn, dường như muốn nhìn ra thứ gì từ trên khuôn mặt của Diệp Viễn.
Nhưng trên khuôn mặt Diệp Viễn vẫn bình thản.
“Chẳng lẽ cậu ta còn mạnh hơn cảnh giới của mình?”
Không nhìn ra được gì từ trên mặt Diệp Viễn, Chu Lão Tam lại nghĩ đến một khả năng.
Chỉ có người cảnh giới cao thâm hơn mình, ông ta mới không phát hiện được linh khí dao động trên người họ.
Nhưng rất nhanh, ông ta lại phủ quyết suy nghĩ này.
Vì Diệp Viễn còn quá trẻ.
Với độ tuổi này, làm sao có thể lợi hại hơn ông ta.
Trừ phi cậu ta là Tiêu Minh của nhà họ Tiêu, hoặc là thiên tài thiếu niên như Diệp Diệt Tiêu.