Khi hai phe đang đánh nhau kịch liệt.
Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình ngồi bên cạnh xem trò hay.
Sở dĩ anh không ra tay là vì trên đường đi những người này cứ xa lánh anh và Lâm Vãn Tình.
Điều này khiến anh rất bực.
Do đó, anh muốn để họ ăn chút đau khổ từ những người Đằng Giáp này.
Hơn nữa anh biết, tuy họ không phải là đối thủ của những người Đằng Giáp này, nhưng họ cũng sẽ không chết.
Bởi vì họ đều chưa thi triển tuyệt chiêu bảo mệnh của mình.
Những người đàn ông khiêng quan tài ở đằng trước cũng chưa ra tay.
Đương nhiên không đến lượt anh.
Khi Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đang cố tình xem trò hay.
Đám võ giả nhà họ Trần cách đó không xa đều đang căng thẳng dõi theo tình hình trận chiến.
Khi thấy người bên phe mình hoàn toàn không phải đối thủ của những người Đằng Giáp, bị họ đánh lui liên tục, chỉ có thể cố hết sức phòng thủ.
Cả đám đều thay đổi sắc mặt.
“Chú Trần, chúng ta cũng giúp một tay đi ạ!”
Lúc này, Trần Thanh Thanh hỏi ý kiến người đàn ông trung niên dẫn đầu nhóm của mình.
Lúc này cô ta cũng đã nhìn ra những người Đằng Giáp này có gì đó kì lạ, đáng lẽ họ đã bị Trần Bắc Phong giết chết, nào ngờ lại có thể sống lại.
Hơn nữa, những người Đằng Giáp này ỷ mình mặc giáp đằng có sức phòng ngự vô địch, hoàn toàn không đếm xỉa tới đòn tấn công của mọi người.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, lát nữa mọi người kiệt sức thì chỉ có nước chờ chết nữa thôi.
Đương nhiên người đàn ông trung niên cũng hiểu đạo lý này.
Sau khi nghĩ ngợi một lát, ông ta nói với đám võ giả nhà họ Trần.
“Tất cả mọi người chuẩn bị ra tay!”
“Rõ!”
Đám võ giả nhà họ Trần lập tức xông về phía bên cạnh hai học trò của Mông Long.
Bởi vì hiện tại tình hình của hai người họ là xấu nhất.
Mặc dù thực lực của các võ giả nhà họ Trần đều chưa đạt tới cảnh giới Võ Vương.
Nhưng hơn ở chỗ nhiều người, có thể dời bớt sự tấn công của người Đằng Giáp.
Có sự gia nhập của võ giả nhà họ Trần, cuối cùng hai học trò của Mông Long cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bên này thở phào.
Còn bên phía Mông Long và Trần Bắc Phong lại bị người Đằng Giáp cảnh giới Võ Hoàng đánh bay.
Vừa ngã xuống đất, cả hai người đều hộc ra một búng máu đỏ sẫm.
Hai người không còn phong độ như trước, nhất là Trần Bắc Phong mặc áo bào trắng, giờ phút này trên chiếc áo bào trắng tinh của anh ta.
Dính chi chít những dấu quả đấm.
“Đồ khốn rác rưởi, do mày ép tao đó!”
Trần Bắc Phong bị đánh hộc máu cũng đã hoàn toàn tức giận.
Anh ta quát một tiếng, một búng máu tươi phun vào trên kiếm Xích Linh.
Kiếm Xích Linh hấp thu máu từ tim của Trần Bắc Phong, ngay sau đó toả ánh sáng rực rỡ, phóng ra hơi thở đáng sợ.
“Phá!”
Trần Bắc Phong lại quát lớn một tiếng, giơ ngón tay lên.
Thanh kiếm Xích Linh sáng ngời rơi nhanh xuống vù vù như một ngôi sao băng, đâm về phía người Đằng Giáp cảnh giới Võ Hoàng.
Dường như người Đằng Giáp đó cũng cảm nhận được sự uy hiếp, anh ta nhanh chóng lùi về sau.
Nhưng anh ta lùi về sau chưa tới một trăm mét thì đột ngột khựng lại.
Bởi vì Mông Long xuất hiện sau lưng anh ta.
Giờ phút này, cây trường thương trong tay Mông Long cũng cuốn theo uy thế vô thượng đâm về phía lưng anh ta.
Ngay khi người Đằng Giáp này dừng lại, kiếm Xích Linh cũng đã tới gần anh ta.
Anh ta không quan tâm đến Mông Long đang đứng sau mình một khoảng cách, mà giơ tay lên, đấm một cú về phía kiếm Xích Linh.
Nhưng kiếm Xích Linh có máu từ tim của Trần Bắc Phong tăng cường, uy lực tăng lên mấy cấp bậc.
Khi nắm đấm của người Đằng Giáp tiếp xúc với kiếm Xích Linh.
Lớp giáp đằng vô cùng cứng rắn trước đó lại bị kiếm Xích Linh cắt vỡ một cách hết sức dễ dàng, cứ như cắt đậu hũ mềm vậy.