Quay lại bên phía Diệp Viễn.
Sau khi anh và Kiếm Vô Nhai về khách sạn, mọi người thấy anh bình an vô sự trở về đều thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra hôm nay khi Diệp Viễn đi đánh nhau với Lục Thiên Hành, họ đều rất lo lắng cho sự an toàn của anh.
Chính họ đã nhờ vả Kiếm Vô Nhai đi giúp Diệp Viễn.
Sau khi ăn cơm với mọi người tại khách sạn, cả nhóm cũng nhanh chóng biết được mười ngày sau Diệp Viễn sẽ tới thủ đô tiêu diệt nhà họ Tiêu.
Tin tức này khiến tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Ai cũng khuyên Diệp Viễn đừng đi.
Dù sao nhà họ Tiêu cũng không phải gia tộc bình thường.
Mà là gia tộc đứng đầu Hoa Hạ.
Diệp Viễn muốn đi tìm nhà họ Tiêu chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết cả.
Nhưng anh đã quyết định, mọi người có khuyên cũng không có kết quả gì.
Cuối cùng mọi người không khuyên Diệp Viễn nữa, bèn quyết định đi theo anh đến thủ đô, họ muốn đi đối đầu với nhà họ Tiêu cùng anh.
Nhưng sau đó vẫn bị anh từ chối.
Đồng thời, anh còn yêu cầu mọi người rằng ngày mai phải rời khỏi tỉnh Tiềm Long, trở về Giang Châu.
Mọi người chỉ đành nghe theo yêu cầu của Diệp Viễn, ai nấy cũng về phòng của mình.
Mọi người đã về phòng nhưng vẫn chưa ngủ, tất cả đều khoanh chân ngồi xuống đất, bắt đầu tu luyện.
Trong chuyện hôm nay họ không thể giúp Diệp Viễn được gì, họ đều cảm thấy hết sức khó chịu, có cảm giác bất lực tột cùng.
Từ trước đến giờ lần nào cũng do Diệp Viễn bảo vệ họ, nhưng bây giờ anh gặp khó khăn lớn nhất, họ vẫn không có cách nào giúp anh.
Thậm chí còn cần anh bảo vệ.
Sau khi mọi người đi về, Tiêu Vi Vi mới nói với Diệp Viễn.
“Tiểu Phong, cháu nông nổi quá rồi đấy!”
Vốn dĩ Tiêu Vi Vi đang đợi mọi người tu luyện có thành tựu rồi hẵng đi tìm nhà họ Tiêu báo thù.
Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại tuyên bố mười ngày sau sẽ có mặt tại thủ đô, đi đối đầu với nhà họ Tiêu ngay trước mặt võ giả trong thiên hạ.
Biết cô mình lo lắng điều gì.
Diệp Viễn mỉm cười đáo: “Cô yên tâm, cháu có tự tin đối đầu với nhà họ Tiêu!”
“Tiểu Phong, năm đó cháu còn nhỏ, hoàn toàn không biết sự đáng sợ của nhà họ Tiêu, họ không đơn giản như cháu nhìn thấy đâu!”
“Nếu không nhà họ Tiêu đã không thể tồn tại nhiều năm liền như vậy!”
“Vùng đất thánh nhà họ Tiêu ạ? Ha ha, yên tâm, cho dù người của vùng đất thánh có xuất hiện, cháu cũng chắc chắn có thể đánh bại họ”.
Diệp Viễn không hề sợ hãi về sự tồn tại của vùng đất thánh nhà họ Tiêu.
“Người kém nhất vùng đất thánh nhà họ Tiêu cũng đã vượt qua lôi kiếp Võ Đế. Tuy cháu thắng được Lục Thiên Hành, nhưng cảnh giới của ông ta ở trước mặt vùng đất thánh nhà họ Tiêu lại chẳng bằng sâu kiến nữa kìa”.
Tiêu Vi Vi biết về vùng đất thánh nhà họ Tiêu rõ hơn Diệp Viễn rất nhiều, cách đây vài năm khi bà ấy còn làm nô lệ cho một gia tộc võ đạo siêu cấp.
Bà ấy đã biết được rất nhiều điều vượt quá tầm hiểu biết của người đời.
Kể từ đó, bà ấy cũng mới biết sự đáng sợ của vùng đất thánh nhà họ Tiêu.
“Cô không tin cháu sao ạ?”, Diệp Viễn hỏi một cách vô cùng nghiêm túc.
Nhìn ánh mắt tự tin của Diệp Viễn, Tiêu Vi Vi không thể nói ra được câu cuối cùng trong miệng mình.
Đúng nhỉ, cháu trai út của bà đã trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa.
Hơn nữa, có vẻ như trong những năm vừa qua thằng bé đã trải nghiệm nhiều thứ hơn bà.
Giờ thằng bé đã trở thành một nhân vật khiến người đời phải ngước nhìn.
Bà không nên tiếp tục coi thằng bé như một đứa trẻ nữa.
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với mối thù giữa họ và nhà họ Tiêu.
Nếu Diệp Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng, bà cũng không nên tiếp tục ngăn cản.
Tiêu Vi Vi nhìn Diệp Viễn với ánh mắt phức tạp, sau đó quay đầu rời đi.
Bà ấy cũng đã có quyết định của riêng mình, quyết định sẽ đi đối mặt với nhà họ Tiêu cùng với Diệp Viễn.
Sau khi Tiêu Vi Vi đi, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời sao của Diệp Viễn nhìn xuyên qua cửa sổ khách sạn, đổ dồn về phương bắc.
“Nhà họ Tiêu, mười ngày sau, mối thù giữa chúng ta sẽ chấm dứt!”