Bấy giờ, đám người còn lại đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt như nhìn một con quái vật khủng bố, đầy hoảng sợ.
Khi Diệp Viễn lao về phí bọn họ, đám người đó đã trực tiếp xoay người bỏ chạy mà không cần phải đắn đo suy nghĩ.
Nhìn thấy họ bỏ chạy đi mất, Diệp Viễn không tiếp tục đuổi theo.
Chỉ khẽ lắc đầu, anh cứ tưởng mình sẽ biết được giới hạn của sức mạnh cơ bắp mình đang có.
Mà thật đáng tiếc, hơn một ngàn người này quá yếu.
“Cậu ta… Cậu ta… Có còn là người không vậy?"
Thấy ở đó không còn người nào đứng nổi, chỉ còn mỗi Diệp Viễn hiên ngang đứng đó như một vị chiến thần bất bại.
Mọi người đứng ở cửa phòng họp đều ngơ ngác.
Hôm nay Diệp Viễn đã tặng cho họ một cú sốc quá lớn, lớn đến mức họ không thể phân biệt được đây rốt cuộc là thật hay mơ.
“Vân Phi, Diệp… Đại sư Diệp… Đại sư Diệp thật sự làm được rồi, con nói cho bố biết đây không phải là mơ đi?”
Sở Trung Nam lúc này cũng không dám tin dụi dụi mắt, nhéo Sở Vân Phi một cái thật mạnh.
Sở Vân Phi bị đau nên bất đắc dĩ nói: “Bố, đây không phải là mơ, đại sư Diệp thật sự làm được rồi”.
“Còn nữa, nếu bố nghi ngờ không biết mình có đang mơ hay không thì tự nhéo mình đi, sao lại nhéo con!”
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Viễn đi tới trước mặt bọn họ.
“Bây giờ thì các người còn chiêu gì nữa, cứ tung ra hết đi, tôi tiếp”.
Ánh mắt anh đảo tới đâu lại có người hoảng sợ cúi đầu tới đó, không ai dám đối diện Diệp Viễn.
Thực lực mà anh vừa thể hiện ra đã khiến họ bị dọa sợ mất rồi.
Đối đầu với một người như thế thì không khác gì tự tìm đường chết.
“Xem ra các người đã hết trò để chơi rồi, nếu thế thì tôi vẫn giữ những lời cũ, bỏ một nửa số tài sản của các người ta bồi thường cho nhà họ Sở, tôi sẽ tha cho các người!”
“Ai lên trước?”
Diệp Viễn nhìn từng người nắm quyền của các gia tộc lớn ở Sở Châu với ánh mắt đầy ẩn ý.
Bọn họ đều cúi gằm đầu xuống, không dám ho he một tiếng nào, cũng không có người nào dám đứng ra trước.
Tuy không muốn đối đầu với Diệp Viễn, nhưng họ cũng không muốn đột nhiên mất đi một nửa tài sản, điều này khiến họ rất khó quyết định.
“Xem ra, các người vẫn không chịu nhỉ!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị ra tay dạy cho họ một bài học.
Nhưng đúng lúc này, Lưu Hoành đột nhiên đứng dậy.
“Nhóc con, mày xem thường các gia tộc lớn ở Sở Châu bọn tao quá rồi đấy!”
“Tuy là mày rất mạnh, nhưng đừng quên rằng trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, Sở Châu này không có chỗ cho mày hoành hành ngang dọc!”