Mông Long tiếp tục giải thích: “Bởi vì tôi không ngờ chuyện này lại bị lộ, ban đầu chuyến đi lần này của tôi là tuyệt mật, mời mọi người cũng chỉ mong mọi người có thể giúp tôi giải quyết thú dữ trong núi Thiên Hưng thôi”.
“Với lại, có lẽ cả cao thủ cảnh giới Võ Thánh cũng không cần số thù lao trong tay tôi đâu!”
“Nhưng không ngờ người khác vẫn biết được chuyện này, nên mới bị người ngoài tới cướp đoạt”.
Lời giải thích này của Mông Long cũng chỉ miễn cưỡng làm cho ông lão họ Trần và song đao Tây Bắc tin được chút chút.
Nhưng Trần Bắc Phong ở cạnh đó lại cười khẩy, nói.
“Hừ, chắc ông không dám mời người mạnh hơn mình chứ gì? Đừng nói là cao thủ cảnh giới Võ Thánh, kể cả cao thủ Võ Hoàng đỉnh phong ông cũng không dám mời thì có!”
“Thử nghĩ mà xem, nếu ông mời người mạnh hơn ông, ngộ nhỡ những người này có ý đồ xấu với thứ trong quan tài, một khi họ ra tay, Mông Long ông sẽ hoàn toàn không phải là đối thủ!”
“Sau khi những người đó giết các ông, họ sẽ xử đám con rối, lúc đó họ sẽ có được chiếc quan tài này”.
“Mà có vẻ như chiếc quan tài này rất quan trọng với nhà họ Mông, vậy nên ông mới nghĩ tới cách này, chỉ mời những ai yếu hơn ông thôi”.
Trần Bắc Phong nói toạc ra ý tưởng của Mông Long, khiến mặt ông ta lập tức biến sắc.
Ánh mắt ông ta nhìn Trần Bắc Phong cũng đầy e dè.
Trần Bắc Phong nói không sai, quả thật Mông Long đã nghĩ như vây.
Dù sao món đồ trong chiếc quan tài này cũng quá quan trọng đối với nhà họ Mông bọn họ.
Không thể có một sơ suất nào.
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi không có hứng thú với món đồ này của các ông đâu”.
Trần Bắc Phong tự biết lượng sức mình, anh ta đang bị thương, chưa kể đến những con rối kia, chỉ riêng Mông Long thôi mà giờ anh ta cũng không đánh lại.
Trần Bắc Phong vừa nói câu này, Mông Long mới bình tĩnh trở lại.
“Chú Mông à, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Có vẻ như ông lão đó cảm thấy rất hứng thú với món đồ trong quan tài đấy!”, ông lão họ Trần tiếp tục hỏi.
“Đợi thôi!”
Mông Long nói một chữ rồi quay đầu nhìn về phía chiếc quan tài ở phía xa xa.
Giờ phút này, ông lão kia đã biết được thực lực và quy tắc đánh của mười mấy con rối này.
Điều khiến ông ta kinh ngạc là trong số mười mấy con rối này, người yếu nhất đã có thực lực cảnh giới Võ Hoàng trung kỳ.
Còn mạnh nhất là cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong.
Điều này khiến ông ta kinh ngạc, đồng thời cũng càng thêm kích động.
Có thể được mười mấy con rối cảnh giới Võ Hoàng bảo vệ, chứng tỏ món đồ trong quan tài chắc chắn không đơn giản.
Mặc dù chiếc quan tài này được mười mấy con rối cảnh giới Võ Hoàng bảo vệ.
Nhưng ông ta vẫn tự tin rằng mình có thể cướp được chiếc quan tài này.
Lúc nãy ông ta đã thử và biết được quy tắc đánh của mười mấy con rối cảnh giới Võ Hoàng này rồi.
Chỉ cần ông ta không chủ động tấn công những con rối này cũng như chiếc quan tài, bọn chúng sẽ không tấn công ông ta.
Cùng với đó, chỉ cần chúng xa quan tài năm bước đều sẽ tự động quay lại bên cạnh quan tài.
Sau khi tìm hiểu rõ quy tắc hành động của những con rối này, ông lão nghĩ ra một cách có thể cướp chiếc quan tài.