“Gì cơ, anh ta là Diệp Diệt Tiêu ư?”
Nghe vậy, mặt anh Lâm lại càng biến sắc.
Anh ta biết rất rõ về chuyện của giới võ đạo, đương nhiên cũng biết sự tích về Diệp Diệt Tiêu.
Nhưng điều làm cho anh ta không ngờ tới được đó là, anh ta lại động vào Diệp Diệt Tiêu, còn muốn bắt người phụ nữ của anh đi.
Nghĩ tới đây, cuối cùng anh ta cũng hiểu được vì sao ông ngoại lại muốn đánh mình.
Rất rõ ràng, ông ngoại cũng không phải là đối thủ của Diệp Diệt Tiêu, cho nên ông ta mới lập tức xin lỗi, xin Diệp Diệt Tiêu tha thứ.
Nhớ lại hành động cua mình trước đó, anh Lâm chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh lập tức làm ướt đẫm cả người.
Và không một chút do dự, anh ta quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, liên tục dập đầu xin lỗi.
“Cậu là Diệp Diệt Tiêu ư?”
Giờ phút này không hề có ai khiếp sợ bằng Vân Khoát Hải.
Bởi vì Diệp Diệt Tiêu chiếm vị trí của ông ta, khiến ông ta cảm thấy rất tức tối, luôn muốn tìm cơ hội để giành lại thứ hạng của mình.
Nhưng ngày hôm nay, sau khi đánh với Diệp Diệt Tiêu một trận, ông ta mới biết được rốt cuộc mình và vị cao thủ trẻ tuổi này chênh lệch nhau nhiều đến mức nào.
Cũng ngay khi biết Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu, khao khát báo thù vừa mới dâng trào đã hoàn toàn biến thành mây khói.
Nói đùa gì thế, vốn dĩ ông ta đã không đánh lại Diệp Viễn, kiểu người yêu nghiệt như anh, có lẽ sau này cảnh giới võ đạo.
Chỉ e sẽ càng thêm khủng khiếp, càng khiến người ta không dám tưởng tượng hơn thôi.
Mà loại người này không thể đắc tội được.
Ban đầu ông ta cũng không có thù oán gì với Diệp Viễn, khi nãy muốn giết anh cũng chỉ vì tức giận quá thôi.
“Cậu Diệp, tôi đã sai rồi!”
Dứt lời, Vân Khoát Hải cũng ôm quyền cúi đầu với Diệp Viễn một cách vô cùng kính cẩn.
“Lưu Khôn của Lục Phiến Môn xin bái kiến anh Diệp!”
Lúc này Lưu Khôn cũng giả vờ như rất kinh ngạc đi lên trước, chủ động ôm quyền chào hỏi Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn lướt qua anh ta, coi như thay lời chào hỏi.
Sau đó anh mới nhìn về phía Cơ Hành Ba còn đang khom lưng, lạnh lùng nói.
“Tôi vẫn giữ câu nói cũ, dẫn đám đàn em rác rưởi của ông cút ra ngoài cho tôi!”
“Nếu các ông không phục, muốn báo thù thì tôi sẽ luôn chờ đợi. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là các ông phải nhớ cho kĩ, tới tìm tôi báo thù thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị tôi giết chết”.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Viễn quét qua Cơ Hành Ba và Vân Khoát Hải.
Hai người lập tức có cảm giác như bị một con thú dữ theo dõi, khiến họ rùng mình, sợ tới mức cúi người thấp hơn nữa.
Miệng nói liên hồi: “Không dám!”
“Nếu đã không dám thì cút ra ngoài cho tôi, đừng tới làm phiền tôi nữa!”
“Dạ vâng!”
Hai người sợ sệt gật đầu liên tục, Cơ Hành Ba túm lấy anh Lâm đã sợ tới mức không đi nổi, sau đó chạy ra khỏi cổng bằng tốc độ nhanh nhất.