Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh đèn, cốc nước lọc kia hơi sánh lên.
Trương Sùng Quang ngồi đối diện cô, anh nhìn gương mặt tái nhợt của Hoắc Tây, một lát sau anh mới thấp giọng nói: “Anh đã xử lý cô ta rồi, em yên tâm, sau này cô ta sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, và cũng sẽ không làm hại đến…”
“Sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta.”
“Sẽ không làm hại đến Miên Miên nữa, đúng không?”
Hoắc Tây cũng đang ghìm giọng xuống thấp: “Trương Sùng Quang, sao lúc sớm anh không làm, đợi đến khi Miên Miên chịu thương tổn, anh mới bảo là anh xử lý cô ta rồi, tôi hỏi anh bây giờ anh xử lý cô ta rồi, thính lực của Miên Miên có khôi phục được không?”
Cô nói kìm chế đến cực điếm.
Cô căm hận Tống Vận, đồng thời cô cũng cực hận người đàn ông trước mặt.
Nếu không phải anh cho Tống Vận cơ hội, thì sao Tống Vận lại đi vào cuộc sống của họ, sao cô ta có cơ hội làm thương tốn đến Miên Miên cơ
chứ?
Hoắc Tây hơi ngấng đầu lên: “Giao cô ta cho tôi!”
Trương Sùng Quang đứng dậy, quỳ một chân trước mặt cô, anh muốn chạm vào cô nhưng lại sợ cô không thích nên nhịn lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi bảo đảm: “Hoắc Tây, cô ta sẽ không làm ảnh hưởng đến chúng ta nữa đáu.”
Anh không muốn cho Hoắc Tây trông thấy bộ dạng của Tống Vận.
Anh chỉ mong Hoắc Tây vĩnh viễn không biết đến mặt tối tăm của anh.
Hoắc Tây cụp mắt xuống rồi cười nhạt: “Sao vậy, tiếc cô ta à! Sợ tôi làm cô ta tổn thương à!”
Trong lòng Trương Sùng Quang đau đớn, cuối cùng anh vẫn không kìm được vươn tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc xòa xuống trán cho Hoắc Tây, anh nói rất dịu dàng: “Không phải! Anh sợ em trông thấy cô ta, về nhà sẽ mơ thấy ác mộng.”
Hoắc Tây không tin.
Nhưng cô cũng biết, Trương Sùng Quang sẽ không chịu giao Tổng Vận ra một cách dễ dàng.
Cô từ chối sự động chạm của anh, từ chổi sự chăm sóc của anh.
Cô không chịu nói chuyện với anh nữa, cô chỉ cuộn người trên giường ôm Miên Miên vào
lòng một cách cẩn thận… Tắt đèn đi và chỉ để mỗi đèn ở đầu giường, Trương Sùng Quang đứng bên giường phát hiện tư thế mà Hoắc Tây ôm Miên Miên giống hệt tư thế cô ôm cô bé trong hầm an toàn ở tầng chót.
Nhất thời, cảm giác hít thở không thông ập đến.
Trái tim anh đau đến tột cùng.
Trong u tối, truyền tới giọng nói lãnh đạm đến cực điểm của Hoắc Tây: “Anh có thế đi ra ngoài rồi!”
Trương Sùng Quang không đi, anh nằm tạm trên sô pha.
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của nhau, bên này bên kia cũng đều biết đối phương chưa ngủ… nhưng giữa họ chỉ còn lại căm hận cùng hối hận.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại…
Trời sáng, bác sĩ và y tá đi vào kiểm tra toàn thân cho Hoắc Tây, sau đó họ xác định cô không sao.
Tạ Quân cũng tới.
Miên Miên rất thích anh ta, Tạ Quân xoa đầu cô bé rồi nói với Hoắc Tây: “Ngày mai viện trưởng đã hẹn vài bác sĩ uy tín khoa tai mũi họng ngoài
viện lập một tổ chuyên gia, nghĩ cách chữa cho Miên Miên.
Miên Miên ôm con thỏ bông, khuôn mặt nhỏ nhắn khấn trương.
Hoắc Tây ôm cô bé, trong lòng cô biết hy vọng mong manh, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nói với Tạ Quân: “Nếu trong nước không có cách, tôi muốn đưa con bé ra nước ngoài… dù sao cũng phải thử đã.”
Tạ Quân gật đầu: “ừ, vẫn có hy vọng.”
Nói xong anh ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài điếm vào chiếc mũi xinh xắn của Miên Miên, Miên Miên ôm chặt con thỏ bông nhỏ.
Sau khi Tạ Quân đi, người giúp việc của nhà họ Hoắc mang bữa sáng tới, họ bảo sáng nay Hoắc Minh và ôn Noãn có chút việc, chiều họ mới tới, dặn Hoắc Tây chú ý nghỉ ngơi.
Hoắc Tây dẫn Miên Miên ra ăn sáng.
Trên thực tế cô cũng là người sống sót sau tai nạn, nghĩ lại cô cũng thấy sợ, nhưng cô là một người mẹ… Miên Miên còn sợ hơn, cô phải trấn an cảm xúc của Miên Miên, để con bé phối hợp trị liệu.
Miên Miên được bác sĩ đưa đi, Hoắc Tây không đi theo.
Cò đóng cửa lại, trông thấy Trương Sùng
Quang đang thu dọn bữa sáng mà bọn họ ăn còn thừa… Thậm chí anh nhịn cả đêm đến giờ vẫn chưa ăn sáng, anh cũng mệt nhọc chứ?
Hoắc Tây nhẹ giọng nói: “Anh đi đi! Sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Trương Sùng Quang nhíu mày: “Nhưng Miên Miên cần anh, Hoắc Tây, anh biết em hận anh, nhưng tình huống hiện giờ…”
“Anh giao Tống Vận cho tôi, tôi cho anh ở lại.” Giọng Hoắc Tây lạnh băng.
Trương Sùng Quang trầm mặc.
Đúng lúc này, y tá đi vào, cô ấy cầm một túi máu trong tay rồi mỉm cười nói: “Bà Trương phải truyền máu rồi, số máu gấu trúc quý giá này đều là anh Trương rút ra đấy, mấy hôm nay anh Trương đã rút mấy bịch máu rồi, anh ấy thật sự rất yêu cô.”
Máu gấu trúc quý giá…
Bà Trương…
Rất yêu cô…
Hoắc Tây cúi đầu cười nhạt, nhưng cô lại không ngăn y tá, trái lại còn nghe lời chìa cánh tay trắng nõn ra cho y tá châm kim, sau khi ống tiêm nho nhỏ chui vào, máu tươi đỏ sẩm chuyến vào huyết quản của cô.
Y tá làm xong thì đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh, Hoắc Tây đứng lên khỏi giường bệnh, cô nhìn Trương Sùng Quang rồi nói: “Anh còn nhớ những lời anh nói với tôi vào tối đó không? Anh nói, máu của anh bẩn chẳng phải tôi cũng dùng rồi đấy sao? Trương Sùng Quang, chẳng phải anh canh cánh trong lòng nhất việc bố tôi đưa anh về nhà là có ý đồ dùng anh sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi không cần nữa, người của anh kể cả máu của anh, tôi đều không cần!”
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt.
Hoắc Tây nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó nhẹ nhàng rút kim truyền máu ra, khoảnh khắc cô rút ống kim ra máu tươi bắn tung tóe, phủ thành một tầng bụi máu mong mỏng, và cũng bao phủ lên tầm mắt của cả hai nữa.
Bịch máu rơi xuống sàn nhà, cánh tay Hoắc Tây, từng giọt máu thi nhau rơi xuống.
Cô khẽ nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta không còn liên hệ gì nữa!”
Cô từ chối giao tiếp với anh, cô gọi điện thoại, nhà họ Hoắc lập tức phái vệ sĩtới… Hoắc Doãn Tư xuất hiện ở trong bệnh viện, Trương Sùng Quang bị cô vứt bỏ ngoài cuộc sống của cô.
Cuối cùng, Hoắc Tây nói: “Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!”
Còn tai của Miên Miên, chuyên gia trong
nước đã xem một lần, bọn họ đều bó tay.
Hoắc Tây dự tính đưa cô bé ra nước ngoài trị liệu.
Ba ngày sau, bọn họ xuất viện về nhà họ Hoắc.
Trong sân nhà họ Hoắc, chỗ của cây phong kia đã được thay bằng loại cây khác, Hoắc Tây yên lặng đứng đó, bên cạnh cô là trợ lý của cô, trợ lý đang báo cáo tình hình công việc cho cô.
Hoắc Tây ra nước ngoài ít nhất cũng phải mất một tháng, cô phải dặn dò rất nhiều việc.
Cuối cùng, Hoắc Tây bình tĩnh hỏi: “Chuyện của Tống Vận, điều tra thế nào rồi?”
Trợ lý dừng vài giây rồi nói: “Đã điều tra ra rồi ạ! Nhưng luật sư Hoắc à, ngài muốn đi thật sao?
Hoắc Tây nhìn cô ấy.
Trợ lý do dự một lát rồi khẽ nói: “Tổng cộng đã tốn 200 vạn mới tìm được tung tích của cô ta, tình hình hiện tại của Tống Vận… rất thảm, luật sư Hoắc, thực ra cô không cần thiết phải đi xem đâu.”
“Tôi phải đi!” Hoắc Tây kiên định nói.
Một tiếng sau, một chiếc Rolls – Royce màu đen chạy vào một sân của một căn nhà bỏ hoang,
xe dừng lại, tài xế và vệ sĩ mở cửa cho Hoắc Tây.
Hoắc Tây đã gầy đi rất nhiều, trời đang mùa thu, cảnh vật trông càng có vẻ tiêu điều.
Cô ngấng đầu lên nhìn ráng chiều phía chân trời, khép chặt chiếc áo gió màu xanh thẩm đang mặc rồi cất bước đi vào.
Cô tưởng cô sẽ trông thấy một người phụ nữ đầu bù tóc rối.
Cô nghĩ, chắc hẳn Trương Sùng Quang sẽ nhốt cô ta lại làm cô ta phát điên.
Nhưng khi Hoắc Tây trông thấy Tống Vận co quắp trên mặt đất như người tàn tật, cái hình ảnh đập vào thị giác đó ghê tởm đến mức cô phải che miệng ngay lập tức, cô còn không có can đảm nhìn lần hai cơ.
Quá ghê tởm!
Thực sự… quá ghê tởm!
Hoắc Tây bịt miệng chạy ra ngoài, cô ngồi xốm ở góc tường nôn, cô cảm giác mình sắp ói ra mật luôn rồi… cảnh tượng buồn nôn trong căn nhà kho kia cứ hiện lên trong đầu cô.
Người phụ nữ điên thê thảm vặn vẹo, còn có người đàn ông quát tháo nữa.
Hoắc Tây không kìm được lại nôn.
Một bóng người cao gầy xuất hiện sau lưng
cô, bóng dáng anh được ánh tà dương cuối ngày kéo đi, che khuất ánh sáng của cô.
Hoắc Tây chậm rãi quay đầu lại, cô trông thấy Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang nói: “Anh đã bảo rồi, cô ta sẽ không thể làm ảnh hưởng đến chúng ta nữa.”
Hoắc Tây lau qua miệng, cô yếu đến mức đứng cũng không đứng thẳng được, hai mắt cô ươn ướt… cô không phải thánh mẫu, cô nghĩ dù kết cục của Tống Vận có thảm đến mức nào thì cũng không đủ, vốn dĩ cô cũng muốn trả đũa lại cô ta.
Nhưng mà, tôi tuyệt đối không ngờ sẽ là một cảnh buồn nôn như thế.
Hoắc Tây không nói gì.
Cô chỉ nhìn anh chằm chằm trong ánh trời chiều còn sót lại… lần đầu tiên cô thật sự nhận biết Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang biết cô đang nghĩ gì.
Anh tiến lên một bước, giọng nói rất khẽ rất khẽ: “Hoắc Tây, có phải em đang sợ anh đúng không? Có phải em đang nghĩ sao anh có thể làm ra chuyện ghê tởm như thế đúng không, em nghĩ rõ ràng chúng ta lớn lên cùng nhau, rõ ràng anh cũng tiếp nhận nền giáo dục giống em và đám
Doãn Tư, tại sao tâm lý anh lại âm u như thế, đúng không!”
Hoắc Tây chưa hề nhúc nhích, dù anh đang đi tới chỗ cô.
Cô không muốn lùi bước.
Cô không muốn để Trương Sùng Quang biết, giờ phút này nội tâm cô có một chút sợ hãi anh, đúng vậy, là sợ hãi… Trương Sùng Quang như này đúng là chuyện gì cũng làm ra được.
Trương Sùng Quang cô đơn cười một tiếng: “Chắc là do gen!”
Anh nói tiếp: “Hoắc Tây, anh từng nghĩ, nếu năm đó anh không ra nước ngoài thì có lẽ anh sẽ không làm em tổn thương, anh có thế cho em niềm hạnh phúc đơn giản nhất của người phụ nữ, nhưng bây giờ anh nghĩ cho dù khi đó anh không ra nước ngoài, thì cuối cùng anh cũng sẽ làm ra một số chuyện tổn thương em, có lẽ nó là do gen, là số phận… nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa!”
Đi một vòng, thậm chí cô đã ly hôn anh, anh phát hiện anh vẫn không cam tâm.
Anh vẫn muốn cô.
Cho dù cô bị anh làm tổn thương đến mức thâm tím khắp người, dù cô đã hận anh thấu xương… anh vẫn muốn cô, không có lý do không
có nguyên nhân, bởi vì anh chính là người đê tiện như vậy.
Hoắc Tây nhận ra điểm khác thường trong ánh mắt anh.
Cuối cùng cô cũng lùi một bước: “Trương Sùng Quang, anh muốn làm gì?”
Trương Sùng Quang vươn tay ra, rất dịu dàng vuốt mái tóc dài cho cô, anh nói: “Đương nhiên là đưa em và Miên Miên ra nước ngoài, anh đã liên hệ xong rồi, đoàn chuyên gia cũng lập xong rồi, chỉ đợi chúng ta qua đó thôi.”
Hoắc Tây bỗng hiếu ra điều gì đó, cô không dám tin hỏi: “Trương Sùng Quang, anh điên rồi!”
Trương Sùng Quang cười u ám: “Đúng! Anh điên rồi!”
“Bởi vì anh biết, bất luận anh có cầu xin em như nào, cầu xin bố mẹ ra sao, chúng ta cũng không thể gương vỡ lại lành được nữa… từ nhỏ bố đã dạy anh, cái gì không có được thì đi cướp!”
Bàn tay anh vuốt ve mái tóc của Hoắc Tây, sau đó nhẹ nhàng ôm vai cô.
Anh ôm cơ thể cứng ngắc của cô vào lòng, cánh môi áp vào sau tai cô nỉ non: “Là bố dạy anh! Hoắc Tây, đến bây giờ, anh rất cảm ơn sự giáo dục của ông ây.”
Hoắc Tây muốn tát anh, nhưng bị anh bắt
được.
“Cái tật xấu này em phải thay đối đi, nhưng nếu em thật sự thích tát, vậy để lại lên giường rồi tát.”
Hoắc Tây dựa lưng vào vách tường.
Cô cảm thấy Trương Sùng Quang điên rồi, anh điên thật rồi, nhưng dựa vào đâu… dựa vào đâu chứ…
Cô biết mình không đi được.
Xung quanh toàn là người của Trương Sùng Quang.
Hoàng hôn vùng ngoại ô, thi thoảng có vài tiếng quạ kêu… Hoắc Tây không phản kháng quá nhiều, bởi vì cô không muốn bị anh đánh ngất, hồi cấp ba Trương Sùng Quang chính là quán quân Judo toàn quốc, cô không phải đối thủ của anh.
Nhưng cô cũng từ chối giao tiếp với anh.
Cô bị anh đưa lên máy bay tư nhân, cô chưa thấy Miên Miên, Trương Sùng Quang nói rằng đến nước ngoài cô sẽ nhìn thấy cô bé, điện thoại của cô bị anh thu, cô bị anh sắp xếp ở phòng nghỉ ngơi tư nhân, thậm chí anh còn dùng cà vạt của anh trói cổ tay cô lại, anh nói rằng chỉ là cho cô ngủ một giấc thật ngon.
Trải qua 10 tiếng bay.
Chuyên cơ hạ cánh, khi Hoắc Táy mở mắt ra
xung quanh sáng trưng.
Trương Sùng Quang ôm Miên Miên, xuất hiện trước mặt cô, Miên Miên trông thấy cô thì vui vẻ gọi mẹ… nét mặt không hề có vẻ hoảng sợ, Hoắc Tây biết ngay Miên Miên bị anh lừa đi.
Đương nhiên là cô không thể để Miên Miên nhìn ra manh mối.
Mà lúc này cà vạt trên cổ tay cô đã biến mất từ lâu, cô ôm Miên Miên… tâm trạng phức tạp đến mức khó mà bình ổn.
Trương Sùng Quang đứng ở bên cạnh, yên lặng nhìn họ.
Lát sau, anh nói: “Nếu Duệ Duệ mà không phải đi học, anh sẽ đưa thằng bé sang đây cùng.”
Hoắc Tây nhắm mắt lại: “Trương Sùng Quang, rốt cuộc anh muốn làm cái gì!”
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, anh không nói ngay mà ôm họ đi xuống chuyên cơ, ngồi vào một chiếc xe được chuẩn bị sẵn… hai tiếng sau, Hoắc Tây mới biết họ đã tới Geneva.
Chiếc xe màu đen chạy vào một ngôi biệt thự siêu to, diện tích tòa nhà ít nhất cũng phải 2000 mét vuông.
Có ít nhất 20 người giúp việc và vệ sĩ đang đứng ở cửa.
Hoắc Tây biết, những người này đều là
những người mà Trương Sùng Quang đích thân tuyển chọn, chỉ trung thành với anh.
ở nước ngoài, cô không có điện thoại không có tiền, cũng không có một người quen nào cả, nghĩ là biết cô mà muốn đưa Miên Miên đi, khó như lên trời…
Miên Miên hoàn toàn không biết gì.
Cô bé chỉ biết bố mẹ đưa cô bé sang đây chữa bệnh, cô bé trông thấy bãi cỏ rộng, trên mặt cỏ… tiểu Quang nằm ở đó ra vẻ rất buồn chán, Miên Miên vui mừng hô một tiếng: “Tiếu Quang!”
Lâu lắm rồi cô bé không vui như này.
Hoắc Tây đứng ở cửa biệt thự im lặng nhìn Miên Miên, lát sau cô nhìn sang Trương Sùng Quang: “Bây giờ anh có thế nói rồi đấy, rốt cuộc anh muốn làm cái gì!”
Trương Sùng Quang chỉ dùng một ánh mắt, người giúp việc hiểu ý ngay, bọn họ lập tức đi sang chơi với Miên Miên.
Trương Sùng Quang nhìn Miên Miên một lúc.
Anh thu lại tầm mắt, sau đó anh chợt ôm lấy Hoắc Tây, đi thẳng vào trong biệt thự. Ngôi biệt thự rất rộng, trang trí siêu lộng lẫy, cầu thang bên trong cũng là kiểu xoay tròn, trên vách tường thì treo bức họa nổi tiếng thế giới có giá trên trăm
tiệu, xa xỉ đến cực điểm.
Sự giãy dụa của Hoắc Tây không ảnh hưởng đến anh.
Trương Sùng Quang ôm cô chậm rãi đi lên lầu, đi qua hành lang dài mà hoa lệ, đi vào phòng ngủ phía đông… Đạp cửa ra, bên trong là một phòng ngủ chính rộng ít nhất 100 mét vuông.
Chiếc giường lớn màu trắng nằm ở chính giữa, có thế cho ít nhất 4 người ngủ trên đó, to đến thái quá.
Hoắc Tây bị anh ném vào giữa giường.
Cô còn chưa kịp đứng dậy, Trương Sùng Quang đã đố người xuống, cơ thể nam tính cường tráng của anh đè lên cô, khi cô muốn vung tay thì anh bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô giơ lên đỉnh đầu, anh khẽ ngửi tư vị non mịn của cô, anh khẽ nỉ non: “Chúng ta ở đây, sinh một đứa con.”
Hoắc Tây ngây người.
Trương Sùng Quang nói, bọn họ sinh con ư?
Cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt, bắt đầu mắng anh là đồ điên, thậm chí cô còn mắng ra câu từ bất nhã thăm hỏi anh… nhưng Trương Sùng Quang mặc kệ, anh nằm sát xuống bên gáy cô rồi thấp giọng nói: “Hoắc Tây, anh muốn bắt đầu lại với em! Chúng ta sinh thêm đứa nữa, Miên Miên và Duệ Duệ đều sẽ rất vui… Em đừng sợ, anh sẽ
chuẩn bị thật tốt, sẽ không có nguy hiểm.”
Hoắc Tây biết anh đang nghiêm túc, cô khóc rồi: “Trương Sùng Quang, anh khổn kiếp.”
Anh biết anh khốn kiếp.
Nhưng anh hết cách rồi, anh hiếu cô, cầu xin cô không có tác dụng đâu.
Cho nên…
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng cởi cúc áo cô ra, bắt đầu hỏn cô, có lẽ anh cũng không hề cảm nhận được khoái cảm, giọng anh còn có một tia thống khổ: “Hoắc Tây, đừng từ chối anh!”
Hoắc Tây quay mặt đi, nụ hôn của anh, sự đụng chạm của anh.
Cô không chỉ không có cảm giác, cô còn rất ghê tởm.
Hình ảnh anh và Tống Vận ôm hôn nhau lúc trước lặp đi lặp lại trong đầu cô, Hoắc Tây ở dưới thân anh, thấp giọng hỏi: “Lúc anh làm với Tống Vận, cũng là thế này sao?”
Máu nóng toàn thân Trương Sùng Quang như bị đông cứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK