Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau.
Trong phòng ăn chỉ có Hoắc Minh và ôn Noãn.
Người giúp việc cười tủm tỉm: “ông chủ bà chủ đã dẫn bọn nhỏ ra ngoài rồi!”
Hoắc Minh biết bố mẹ đang cho bọn họ cơ hội được ở riêng, tất nhiên anh cũng đồng tình với chuyện này nên nói với òn Noãn: “Hai giờ chiều nay có đại nhạc hội, em cho Doãn Tư ăn rồi chúng ta đi xem nhé?”
Ôn Noãn lẳng lặng ăn cơm.
Lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ở nhà!”
Hoắc Minh nhìn gương mặt cô: “Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi rồi, em không định ra ngoài một chút à?”
“Không muốn lắm!”
Hoắc Minh bị lạnh nhạt.
Anh vừa sinh ra đã là con cưng của trời, cao quý ngạo mạn, chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối.
Người phụ nữ này!
Anh bị mất mặt mấy lần thì không tiếp tục kiên trì nữa, định lát nữa sẽ lên lầu xem vụ án.
Ngay lúc anh vừa đứng dậy thì chuông điện thoại reo lên.
Người gọi đến là sở Liên.
Hoắc Minh nhìn điện thoại hồi lâu rồi nhìn sang ôn Noãn, cuối cùng tắt máy.
Điện thoại di động lại reo vang lần nữa.
Anh lại tiếp tục cúp máy, sau đó nhẹ giọng nói với Ôn Noãn: “Chắc chắn cô ta cũng không gặp chuyện gì nguy hiếm đến tính mạng, sau này anh sẽ không liên lạc với cô ta nữa!”
Ôn Noãn thả con dao trong tay vào đĩa, lẳng lặng nhìn anh: “Anh kéo cô ta ra khỏi danh sách chặn rồi à? Không bỏ được?”
“Ôn Noãn!”
“Hoắc Minh, lần này cô ta có thể nằm dưới chân núi, lần sau cô ta có thế nhảy lầu, nếu anh không nhận điện thoại của cô ta thì cô ta sẽ nhờ bạn học truyền tin đến, đến khi đó anh lại nói đó là một sinh mạng!”
Ôn Noãn cười nhạt: “Có một lần thì sẽ có một trăm lần!”
Cò lười nói nữa, đứng dậy về phòng ngủ đọc sách một lúc.
Đến trưa, cô không ăn cơm với anh nữa.
Buổi chiều, cô xuống tầng hầm tập yoga, tập đến toàn thân đều là mồ hôi.
Hoắc Minh đứng ngoài cửa, trong tay cầm điện thoại di động của cô: “Em có điện thoại!”
Ôn Noãn đang kéo chân, nghe thấy thế thì cảm ơn một tiếng.
Nhìn thử thì thấy là Bạch Vi.
Bạch Vi không biết nghe được tin đồn từ đâu nên hẹn ôn Noãn ra ngoài giải khuây.
Ôn Noãn có hơi miễn cưỡng.
Bạch Vi tựa vào đầu vai cảnh Sâm, nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao của chồng mình, gào lên: “Đều là mấy người bạn cũ thôi! Bây giờ cậu là người lăn lộn tổt nhất trong số chúng ta, có tài sản mấy trăm tỉ còn có con trai con gái… Đến đây, còn có một khách mời bí ẩn nha!”
Ôn Noãn bị chọc cười: “Ai đấy, quan trọng vậy à!”
Bạch Vi không chịu nói.
Ôn Noãn lấy khăn lau mồ hôi: “Thôi được rồi! vẫn là cái câu lạc bộ kia đúng không?”
Bạch Vi lém lỉnh bảo đúng, sau đó đè thấp giọng nói: “Sửa soạn cho đẹp chút, tuyệt đối không uống chuyến này!”
Ôn Noãn không nhịn được mà cười lên.
Đã nhiều năm như vậy vẫn luôn có người
bạn như Bạch Vi bên cạnh, thật tốt.
Cô cúp điện thoại, tâm trạng tốt lên.
Nhưng mặt Hoắc Minh lại xanh lè, mặc dù tiếng trong điện thoại không quá rõ nhưng ít nhiều gì anh cũng đoán được, không có gì ngoài xã giao, tụ tập!
Anh tựa người vào máy chạy bộ bên cạnh, không vui: “Anh hẹn em đi hòa nhạc em bảo không rảnh, sao, Bạch Vi kêu em ra ngoài chơi thì em rảnh à? Anh muốn đi cùng!”
ỏn Noãn tiếp tục chạy bộ, hời hợt: “Bạch Vi không mời anh!”
“Em dẫn anh đi!”
Ôn Noãn chỉ cười cười không nói, ý tứ rất rõ.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi quay đầu bỏ đi…
Luật sư Hoắc, chung quy vẫn có vài phần tính tình.
Bảy giờ tối, Ôn Noãn ra ngoài.
Hoắc Minh chợt mở cửa nhìn cô chăm chú..
Váy màu vàng lấp lánh, dây áo mỏng manh.
Cô không mang tất, đôi chân nhỏ trắng nõn thẳng tắp như đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bên ngoài khoác một cái áo lông, chân mang giày cao gót cùng màu.
Tối nay ôn Noãn vô cùng bóng bấy.
Hầu kết Hoắc Minh khẽ động đậy, giọng trầm thấp: “Anh đưa em đi!”
“Không cần, chú Triệu chờ sẵn rồi!”
“Em có chắc muốn mặc như vậy đi tụ tập khóng? ôn Noãn, em có chồng rồi!”
Đôi mắt Ôn Noãn ánh lên ý cười nhợt nhạt.
Chồng? Anh có xem cô là vợ sao…
Trong lòng anh cô bất quá cũng chỉ là một người bạn giường tạm được mà thôi, hoặc là cô con dâu hoàn hảo của nhà họ Hoắc, không chút liên quan gì đến chuyện có yêu hay không!
Cô xoay người bỏ đi không hề lưu luyến.
Lúc lên xe, lão Triệu luôn miệng khen ngợi: “Tối nay mợ chủ thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn lơ đãng nói: “Có cuộc xã giao!”
Nửa tiếng sau, xe lái đến Lan Quế Phường.
Đấy cửa phòng tiệc nhỏ ra, đúng như Bạch Vi nói, rất nhiều bạn cũ.
Thích hợp để thư giãn, chơi đùa!
Tâm trạng ôn Noãn không tệ lắm, cởi áo khoác vắt lên sô pha, trò chuyện với Bạch Vi đôi câu.
Dù cô có khiêm tốn đến đáu thì ánh mắt xung quanh đều đang nhìn cô.
Tán thưởng giá trị con người cô, tò mò hôn nhân của cô và Hoắc Minh…
Bạch Vi cũng nghe nói đến sở Liên nên tiến sát lại gần òn Noãn, đè giọng thật nhỏ: “Hay là, cứ khiến cô ta… như thế!”
Dưới ánh đèn mờ sang trọng, ôn Noãn lắc chiếc ly chân cao.
Rượu sâm panh màu vàng kim nhẹ nhàng lắc lư…
Hồi lâu sau, Ôn Noãn vén mái tóc màu trà, cười cười: “Chờ cô ta xuất viện đã!”
Lúc này đang là lúc bầu không khí tốt nhất…
Bạch Vi bị cảnh Sâm kéo vào nhà vệ sinh thân thiết, Ôn Noãn ngồi đó một mình rất hưởng thụ.
“Ôn Noãn!”
Trước mặt xuất hiện một bóng dáng cao gầy, giọng nói rất quen thuộc.
Ôn Noãn ngước mắt, thế mà lại là cố Trường Khanh.
Đã lâu lắm rồi cô chưa gặp hắn…
cố Trường Khanh khẽ hất cằm: “Ngồi được không?”
Những chuyện quá khứ từ lâu đã tan thành mây khói, ôn Noãn dửng dưng nói: “Ngồi đi!”
Cố Trường Khanh không có vượt giới hạn.
Bọn họ quen biết nhiều năm, từng yêu, từng tổn thương lẫn nhau, đến hôm nay vẫn có thế bình tĩnh an yên ngồi uống rượu cùng nhau, hắn không khỏi hơi động lòng.
“Ôn Noãn, em có khỏe không?”
ỏn Noãn cười khẽ: “Khỏe lắm! Anh thì sao, kết hôn chưa?”
Cố Trường Khanh giơ tay ra, phẳng lì trổng không, không có gì cả.
Ôn Noãn không nói gì.
Giọng Cố Trường Khanh khàn khàn: “Trước đó tôi ra Bắc làm ăn mới trở lại mấy ngày nay, nghe nói em… không được như ý lắm. ôn Noãn, dù gì chúng ta cũng không còn trẻ nữa, anh cũng không vòng vo. Mấy năm nay quanh đi quấn lại, anh thừa nhận bên cạnh có không ít phụ nữ, nhưng quay đầu lại, anh chỉ từng thích một mình em!”
Hắn rất hối hận…
Hắn rất hối hận vì đã vứt bỏ cô gái nguyện ý nấu cơm cho hắn, cùng hẳn vượt qua khoảng thời gian đen tối…
Những năm qua hắn sống mơ mơ hồ hồ.
Còn Ôn Noãn thì lại đâm đầu vào hôn nhân.
Cổ Trường Khanh cầu xin Bạch Vi mới có cơ hội gặp mặt lần này, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Hoắc Minh mất trí nhớ đúng không? Anh ta quên mất đã yêu em!… ôn Noãn, nếu như quá vất vả thì hay là em cân nhắc đến anh đi! Anh bằng lòng xem Hoắc Tây và Doãn Tư như máu mủ ruột thịt.”
Hắn nói xong thì lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Ôn Noãn vẫn tựa lưng vào sô pha, khẽ lắc cái ly chân cao.
Hồi lâu sau, cô cười cười: “Cố Trường Khanh, đâu phải anh không sinh được đáu, mới nhiêu tuổi đã đi dòm ngó con của người ta rồi? Không sinh được thì khám nam khoa đi, còn không thì đi khám não ấy!”
Giữa bọn họ còn có gì cần cân nhắc?
Tâm trạng tốt đẹp của ôn Noãn bị phá hỏng, không khỏi mất hứng, cầm túi định bỏ đi.
Cố Trường Khanh bắt lấy tay cô.
Tinh tế mịn màng như đậu hũ non vậy.
Ôn Noãn hất hắn ra: “Đáng lẽ tôi không nên nói câu nào với anh!”
cố Trường Khanh cười khố.
Hắn thật lòng, nhưng trong mắt ôn Noãn đã không còn đáng tin nữa. Hắn nhìn dáng vẻ nóng bỏng xinh đẹp của cô, muôn vàn khố sở hóa thành một câu: “ôn Noãn, em thay đổi nhiều quá!”
Từ đầu đến cuối hắn vẫn tấm hình kia lại trong album ảnh trong điện thoại.
Trong đêm khuya, ôn Noãn nằm trên bàn ăn chờ hắn về, trên bàn là thức ăn nóng hổi.
Đó là tình cảm tốt đẹp nhất hắn từng có.
Ôn Noãn không muốn nói chuyện cũ với hắn.
Cô nhanh chóng bỏ đi, bước vào thang máy thì gọi cho Bạch Vi. Chắc là bên kia đang thân thiết nên giọng Bạch Vi khẽ run: “Cậu đi à… Đừng… Lát nữa tớ vào ngay!”
Ôn Noãn vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô ra khỏi câu lạc bộ mới phát hiện mình bỏ quên áo khoác lông bên trong.
Cô vuốt cánh tay trắng nõn, định nhờ lão Triệu đi lấy giúp mình, cô thật sự không muốn gặp Cố Trường Khanh nữa…
Bóng một chiếc Roll Royce màu đen vụt đến, đôi chân thon dài bước xuống.
Không phải lão Triệu, là Hoắc Minh.
Dưới ánh đèn neon, anh thật đẹp trai và quý phái.
Ôn Noãn ngà ngà say, hồi lâu mới tìm lại được âm thanh, lạnh lùng lên tiếng: “Sao lại là anh?”
Hoắc Minh cởi áo khoác dài ra phủ lên người cô.
Ôn Noãn giãy giụa mấy cái thì bị anh ôm chặt lấy, toàn thân bị áo khoác dài che phủ, mùi tùng hương nhàn nhạt dê chịu của anh quấn quanh mũi.
Anh ôm chặt cô, đôi môi đè lên vành tai cô, không vừa lòng nói: “Bà Hoắc buông thả không chịu nổi!”
“Không cần anh lo! Buông tôi ra!”
“Không buông!”
Giữa lúc đang giằng co, có người bước ra khỏi cửa câu lạc bộ.
Là Cố Trường Khanh.
Trong tay hắn là áo khoác lông của ôn Noãn, hắn nhìn thấy đôi vợ chồng đang ôm nhau thì cười nhạt, giọng điệu còn mang theo sự dịu dàng và cưng chiều: “ôn Noãn, em để quên áo khoác!”
Cơ thế õn Noãn cứng đờ.
Dù cho gia đình đang lục đục thì cô cũng chẳng muốn vướng vào tình cảnh này.
Hoắc Minh thì nổi giận.
Anh ôm lấy vợ mình, nhìn chằm chằm cố Trường Khanh với đôi mắt bốc lửa…
Cố Trường Khanh không sợ chết tiến tới.
Hoắc Minh hơi né người, mở cửa xe ra nhét Ôn Noãn vào trong, cười nhạt với cố Trường Khanh đứng đằng sau: “Vậy thì cảm ơn Tống Giám đổc Cố nhé!”
Anh nhận lấy áo khoác của ôn Noãn.
Cố Trường Khanh không buông ra, hai người đàn ông ngấm ngầm giằng co, cuối cùng cố Trường Khanh cũng chịu buông tay.
Hoắc Minh đùa cợt: “Tống Giám đổc cổ cô đơn lẻ loi quá thì đi coi mắt thêm đi!”
Cố Trường Khanh cười cười, cúi đầu châm thuốc: “Ôn Noãn kết hôn rồi không phải cũng cô đơn đến đây chơi sao? Hoắc Minh… Nếu cô ấy nể nang anh thì sao anh lại phải đứng ngoài cửa như tài xế?”
Hoắc Minh giễu cợt: “Vậy cũng tốt hơn cậu tơ tưởng đến vợ người khác!”
Cổ Trường Khanh từ tổn hút thuốc, liếc Hoắc Minh một cái: “Đúng vậy! Tôi còn tơ tưởng, từ ngày mai tôi sẽ nhiệt tình theo đuổi, không chừng có ngày sẽ khiến ôn Noãn cảm động thì sao!”
Hắn nói một nửa là giận dỗi, một nửa là thật lòng.
Nhưng tận đáy lòng hắn biết rõ, ôn Noãn sẽ không chào đón hắn.
Hoắc Minh không định phí lời thêm nữa.
Anh đi vòng ra trước, bước lên xe, ném áo khoác ra ghế sao, chung quy vẫn đế ý.
Anh mất đi rất nhiều ký ức, thậm chí còn không biết òn Noãn với cố Trường Khanh… đến bước nào!
Bọn họ đã hôn nhau chưa?
Có… làm chuyện đó hay chưa?
Hoắc Minh phóng xe thật nhanh…
Dần dần ôn Noãn cũng cảm thấy không thoải mái, cô che ngực, nhỏ giọng hỏi: ‘Anh chở tối đi đâu?”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Gương mặt anh tuấn trong bóng đêm càng thêm nghiêm nghị.
Cực kỳ giống luật sư Hoắc hồi mới quen biết…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK