Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc hứng tình.

Cô ở dưới cơ thể anh ấy, run rẩy không biết ngày mai như thế nào, đột nhiên anh ấy hỏi cô —-

Anh ấy hỏi cô, An Nhiên em có từng yêu tôi không?

Bọn họ quen nhau lâu như vậy nhưng anh ấy gần như chưa từng gọi cô là An Nhiên, cho dù ở công ty khi gọi cô là thư ký An cũng mang theo chút thích thú nhỏ.

An Nhiên không kịp phòng bị mềm nhũn dưới thân anh ấy.

Cho dù Hoắc Doãn Tư không thật sự động.

Thần thái của An Nhiên xấu hổ, chuyện như vậy càng khiến cho cô xấu hổ.

Cơ thể vui sướng nhưng cô lại không dám nhìn anh một cái, cô nghiêng mặt qua… Mũi đỏ đỏ chà vào trên cái gối vuông nhỏ, nhẹ nhàng hít một hơi.

“Có từng yêu tôi không?”

Hoắc Doãn Tư lại lần nữa dày vò cô, khi cô càng xấu hổ ghé sát vào tai cô hỏi cô từng lần một, cô không trả lời anh ấy thì càng mạnh mẽ hơn, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy không có thực sự động vào cô.

Cuối cùng An Nhiên bật khóc.

“Không có! Không có!”

Cô có thể nói có sao, người toàn thế giới đều biết cô là kẻ lừa đảo, cô có bạn trai còn ở bên cạnh anh, còn không cẩn thận thích anh.

Cô đã từng hỏi bản thân ban đầu nấu cơm giặt giũ cho anh, thật sự chỉ là vì tiền sao?

Chỉ có bản thân An Nhiên hiểu rõ, không phải.

Cô thích Hoắc Doãn Tư, thích đến mức không dám thừa nhận.

Bây giờ anh ấy hỏi cô có từng yêu anh ấy không, cô có thể nói có sao, cô lấy đồ của anh ấy cao chạy xa bay, cô nói thích thì cô phải đối mặt với người nhà, bạn bè của anh ấy như thế nào.

Cô cái gì cũng không hiểu, không biết.

Thậm chí cô ngay cả sâm panh và rượu vang đều không phân biệt được rõ lắm.

Bọn họ là người của hai thế giới, An Nhiên tuyệt đối sẽ không cho rằng chỉ cần một câu nói thích của Hoắc Doãn Tư thì cô có thể ở bên cạnh anh ấy, thích thì cũng sẽ thay đổi.

Lúc trước cô cũng từng thích Tân Bá Lai, cô cũng thay đổi rồi.

Đúng, cô thay lòng rồi!

Cô thích Hoắc Doãn Tư, cô thích người không nên thích.

Cô khóc thảm thiết, cô ở dưới thân anh ấy sụp đổ gào khóc: “Tôi chưa từng yêu anh! Hoắc Doãn Tư, nếu như anh không hả giận, tôi dùng cơ thể để trả nợ… Tá trăm nghìn tôi sẽ trả cho anh.”

Mọi thứ dừng lại.

Hoắc Doãn Tư từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn cô.

Một lúc sau giọng nói khàn của anh ấy vang lên: “Em cảm thấy cơ thể của em có thể bồi thường tổn thất của tôi sao?”

Mặt của An Nhiên gần như vùi vào trong gối.

Cô khóc giống như sắp đứt hơi vậy, cơ thể mảnh khảnh càng giống như bị anh ấy đè đến sắp gãy vậy, cô muốn kéo chăn mỏng để che đi cơ thể nhưng Hoắc Doãn Tư không cho.

Anh ấy đánh giá cô từ từ trên xuống dưới.

An Nhiên đè thấp giọng, xấu hổ nói: “Nhưng mà tôi chỉ có cái này!”

Hoắc Doãn Tư không động đậy.

Anh ấy nhìn chằm chằm mắt của cô, nhìn rất lâu giống như đang đợi cô nói gì đó… Rất lâu, anh ấy cũng không đợi được cô nói chuyện khác, anh ấy rất chậm thả lỏng cô ra.

Hoắc Doãn Tư đứng dậy, cầm chăn mỏng đắp lên người cô.

Anh ấy ở trước mặt cô ngồi ngay mép giường chỉnh lại trang phục, chỉ một lúc anh ấy lại trở về bộ dạng quần áo chỉnh tề.

An Nhiên co rúc ở trên giường.

Cơ thể cô rất đau, khắp nơi đều là vết tích do anh ấy để lại.

Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh ấy: “Em tưởng rằng cơ thể của em có thể trị giá bao nhiêu? Hoắc Doãn Tư tôi chỉ cần có một người phụ nữ giải quyết sinh lý, đẹp như thế nào không tìm được? Tôi cần quấn lấy em?”

“Em nói em chưa từng yêu tôi!”

“Tôi không miễn cưỡng, lúc trước là tôi suy nghĩ nhiều xin lỗi cô An! Từ nay về sau hai chúng ta không nợ gì nhau, em không nợ gì tôi cũng không cần trả tám trăm nghìn… Giữa chúng ta vẫn là không gặp nhau tốt hơn!”

An Nhiên chết lặng nghe.

Cô ngước mắt nhìn vào con mắt lạnh lùng của anh ấy.

Đột nhiên cô phát hiện thời gian dài như vậy anh ấy chưa từng cười.

Lúc trước tuy anh ấy nghiêm khắc nhưng khi anh ấy ức hiếp cô vẫn sẽ cười, dáng vẻ của anh ấy khi cười thật sự rất đẹp.

Trong mắt An Nhiên rất nóng, rất nóng…

Cô gần như muốn mất hết tự tôn để níu giữ anh ấy, cầu xin anh ấy đừng đi, thậm chí cô còn hèn hạ muốn một đêm.

Nhưng cô không xứng.

Quả nhiên Hoắc Doãn Tư rất lạnh nhạt nói một câu: “Đồ người khác dùng qua, Hoắc Doãn Tư tôi cũng không phải không em là không được.”

Nói xong anh ấy đi về phía cửa.

“Hoắc Doãn Tư!” Sau lưng truyền đến giọng nói của cô.

Anh ấy dừng bước, nhưng không có quay đầu anh ấy giống như đang đợi cô nói chuyện.

An Nhiên siết chặt ga giường thấp giọng nói: “Mì còn chưa ăn, nguội rồi tôi đi hâm chút.”

Hoắc Doãn Tư quay đầu lại.

Anh ấy nhìn cô chằm chằm cười lạnh: “Cô An, em có biết em đang làm gì không? Nếu như em đã không có ý đó với tôi thì đừng biểu hiện ra giống như một chú cừu non đơn thuần, ngoan ngoãn, đúng quả thật tôi đã từng thích em nhưng đó là quá khứ rồi! Còn về mì… bản thân em tự ăn đi!”

Tay của anh ấy đặt ở tay nắm cửa.

Anh ấy nghe thấy sau lưng có tiếng thút thít, anh ấy nhẫn tâm vẫn là đây cửa đi ra ngoài.

Anh ấy nghĩ cứ như vậy đi!

Cả đời Hoắc Doãn Tư anh ấy chưa từng cầu xin ai nhiều lần, người phụ nữ này lừa anh ấy hết lần này đến lần khác… Anh ấy hà cớ gì dây dưa không buông.

Tình cảm mà Hoắc Doãn Tư muốn là tất cả không phải là sự ỡm ờ của người phụ nữ.

Cánh cửa lại đóng lại.

Một trận gió lạnh thổi vào, An Nhiên ho kịch liệt, mặt cô đổ không bình thường, ho cũng không ngừng lại, cô miễn cưỡng khoác một cái áo khó khăn xuống giường rót một ly nước ấm cho bản thân.

Uống được nữa ly đỡ được một chút.

Cô ngơ người nhìn hai tô mì ở trên bàn đã nguội từ lâu, rau xanh ngát ban đầu cũng vàng rồi.

An Nhiên không đi hâm nóng.

Cô ngồi ở đó rất yên lặng mà ăn mì, lượng của hai người một mình cô ăn hết.

Khi cô ăn có nhớ lại lúc xưa.

Ở trong căn hộ xa hoa đó của Hoắc Doãn Tư, cô đã nấu cơm xong, anh ấy cứ chê một mình ăn không hết sẽ kêu cô ăn cùng, anh ấy sẽ kêu cô gắp thức ăn cho anh ấy, còn phải cô lựa hết rau mùi trong món ăn của anh, còn nói anh ấy không thích ăn thịt bò phải cô ăn hết.

Nhưng anh ấy chưa từng ngăn cô bỏ rau mùi, có khi cũng sẽ kêu cô nấu thịt bò.

Sau đó kêu cô ăn hết.

Anh ấy cứ ức hiếp cô nhưng những ức hiếp này căn bản không là gì… Thậm chí An Nhiên nhớ lại nhưng cô biết không thể nào quay lại được nữa, trong lòng anh ấy hận cô.

Cô thờ thẩn ăn hết hai chén mì, cho dù dạ dày không thoải mái.

Khi nằm ở trên giường trên chăn còn có mùi của anh ấy, cô kéo đặt lên mũi ngửi.

Nước mắt rơi cả đêm.

An Nhiên tám tuổi đã không còn bố mẹ, cô được bố mẹ Tân Bá Lai nhận nuôi, sau khi lớn lên thì thuận theo tự nhiên hẹn hò với Tân Bá Lai, khi cô lấy tám trăm nghìn cho nhà họ Tan, bọn họ lấy tiền rồi mắng cô không biết xấu hổ.

Trả sạch rồi!

Nhưng cô lại nợ Hoắc Tư Doãn.

An Nhiên chưa bao giờ oán trách số phận của bản thân nhưng đêm nay cũng chỉ có đêm này cô cho phép bản thân lén lút nghĩ nếu như, nếu như bản thân có xuất thân tốt chút, chỉ cần tốt chút, không có sự nhận nuôi của nhà họ Tân, không có sự tồn tại của Tân Bá Lai, không có tám trăm nghìn đó cô cũng dám dũng cảm một lần, cô cũng dám nói với Hoắc Doãn Tư một lần.

Em thích anh!

Chỉ là sự yêu thích đơn thuần, không phải vì bối cảnh của anh ấy, không phải vì anh ấy đẹp trai, chỉ là thích thậm chí bộ dạng vui vẻ khi anh ức hiếp em thì em cũng thích!

Nhưng không phải xuất thân của cô chính là như vậy.

Một quá khứ kinh khủng.

Có lẽ từ nay về sau, anh ấy sẽ chán ghét cô… Đợi đến khi trả hết tiền cho anh ấy, cô cũng không cần xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, cũng không cần khiến anh ấy buồn nôn nữa.

Hoắc Doãn Tư về khách sạn.

Anh ấy từ bữa trưa đến tối cũng chưa ăn đồ, bao tử có chút đau.

Nhưng đầu đau hơn.

Anh ấy dựa vào sô pha ở trước cửa sổ sát đất hút thuốc, trong lòng tự giễu: Hoắc Doãn Tư mày thật sự đê tiện! Mềm lòng lần này hết lần khác, tìm cớ cho cô ấy, cơ hội để cô ấy nhận lỗi với mày!

Kết quả thì sao, cô ấy chỉ cảm thấy thiếu mày tám trăm nghìn.

Tự mình đa tình!

Bao tử của anh ấy không thoải mái, hút thuốc xong sau đó gọi điện thoại nội bộ phục vụ khách sạn.

Một chén mì nước.

Qua khoảng chừng mười phút, chuông cửa vang lên, anh ấy đi đến cửa mở ra nghiêng người để cho người đó bước vào.

Nhưng người đến không phải nhân viên phục vụ.

Trái lại là thư ký mới của anh ấy.

Cô gái trẻ tuổi mặc áo ngủ trắng như tuyết cùng với một cái nón tai thỏ.

Thanh thuần đáng yêu, còn mang theo chút gợi cảm.

Thư ký nhìn ánh mắt của Hoắc Tư Doãn, có chút ngại ngùng giải thích: “Tôi vừa tắm xong muốn tìm tổng giám đốc Hoắc xác định lịch trình của ngày mai, vừa hay gặp được nhân viên phục vụ nên đã kêu anh ấy đưa mình cho tôi.”

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô ta.

Anh ấy chặn ngay cửa không có người vào.

Giọng nói của anh ấy trầm thấp nhưng chậm rãi: “Ảo giác gì vậy, để cô cho rằng tôi thích nữ thư ký? Là điều gì để cô cho rằng tôi sẽ thích cô ăn mặc như vậy? Bây giờ, cút ra ngoài!”

Anh ấy đối với giới nữ từ trước đến nay cũng xem như hoà bình.

Nhưng lần này anh ấy dùng chữ cút.

Thư ký mới không bao giờ ngờ tới, ánh mắt của cô ta lưng tròng ở trong mắt, gần nửa ngày trời cũng chưa hoàn hồn lại.

Tổng giám đốc Hoắc không phải thích thỏ con sao?

Nghe nói anh ấy thỉnh thoảng còn kêu thư ký An ăn cà rốt.

Cô ta ngơ người, Hoắc Doãn Tư đóng sầm cửa lại, dùng sức gần như muốn đập nát cửa nhưng vẫn không hả giận, anh ấy từ trong túi áo lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Nghiêm ở thành phố B.

Tối khuya rồi thư ký Nghiêm đã ngủ từ sớm.

Đêm khuya canh ba nhận được điện thoại của ông chủ chị không dám không nghe, vì thế lấy một trăm phần trăm tinh thần để đối phó.

Giọng nói của Hoắc Doãn Tư lạnh lùng.

“Ngày mai tám giờ sáng, tôi muốn nhìn thấy chị!”

“Ngoài ra, mời thư ký An đó cút đi! Sau này tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!”

“Sau này trong tầm nhìn của tôi không được phép xuất hiện đồ có liên quan đến thỏ, bao gồm quần áo, thức ăn vâng vâng, nhân viên nữ không được họ An, họ An đều không được tuyển dụng.”

Thư ký Nghiêm nuốt nước bọt.

Bây giờ đã làm một giờ sáng rồi sao chị đến được thành phố W chứ? Cho dù chạy xe cũng phải năm, sáu tiếng!

Máy bay càng không có!

Nhưng nghĩ đến tiền lương hậu hĩnh, thư ký Nghiêm lại cắn răng đi từ trong chăn ra.

Chị vừa mặc quần áo vừa nhanh chóng nói: “Được! Sáng mai đúng tám giờ tổng giám đốc Hoắc sẽ nhìn thấy tôi, sau này tôi sẽ lọc qua nhân viên có liên quan, sẽ không để cho tổng giám đốc Hoắc cảm thấy có chút không vui vẻ.”

Chị còn muốn nói gì đó, Hoắc Doãn Tư đã cúp điện thoại.

Thư ký Nghiêm nhìn nhìn điện thoại.

Chị nghĩ uy lực gì mà lớn như vậy, lẽ nào tổng giám đốc Hoắc nhìn thấy An Nhiên rồi?

Thư ký Nghiêm khổ thân mặc áo khoác cầm theo chìa khoá xe muốn đi, chồng của chị muốn tiễn chị, nhưng chị nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngày mai anh còn phải đưa con, em chạy xe cẩn thận chút là được!”

Đợi đến cuối năm, chị nhất định phải dùng thẻ của tổng giám đốc Hoắc quẹt một cái nhẫn kim cương trăm nghìn cho bản thân mới được.

Đàn ông thất tình khó xử lý, chỉ có chỉ mới chịu được!

Tám giờ sáng, thành phố W.

Thư ký Nghiêm hoàn hảo đúng giờ đến được khách sạn, chị vừa đến thư ký mới đó đã làm nũng với chị, nói tổng giám đốc Hoắc sao lại không hợp lẽ như thế.

Bản thân thư ký Nghiêm còn uất ức nữa.

Chị nói với ai đây?

Chị cười nhẹ nhàng: “Ai kêu chúng ta lấy lương của người ta chứ, làm thư ký quan trọng nhất thật ra không phải năng lực công việc mà là có thể hiểu được ý của cấp trên! Thư ký An, ở phương diện này cô làm không tốt! Lần này đã chọc giận tổng giám đốc Hoắc, tôi cũng không bảo vệ cô được!”

Thư ký mới gấp rồi: “Chị Nghiêm, biểu hiện của tôi luôn không tồi!”

Thư ký Nghiêm xua tay: “Nhưng tổng giám đốc Hoắc không vừa ý cô! Thư ký An tôi nói một câu thật lòng với cô, cô vượt quá giới hạn rồi, người tổng giám đốc Hoắc thích từ trước đến nay không phải họ An cũng không phải thân phận thư ký! Đàn ông động lòng có khi chỉ là một chuyện khó hiểu nhưng động lòng không đủ, tổng giám đốc Hoắc và An Nhiên đã ở bên nhau hơn một năm, tôi nghĩ trong hơn một năm nay, An Nhiên khiến cậu ấy cảm thấy rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.”

Thư ký mới ngơ người.

Cô ta cho rằng bản thân thông minh, hoà đồng cũng hiểu đàn ông hơn An Nhiên.

Thư ký Nghiêm không muốn dây dưa với cô ta, trực tiếp nói: “Về thành phố B làm thủ tục nghỉ việc đi, tôi sẽ nói với bộ phận nhân sự thêm một tháng lương cho cô!”

Đối phương còn không cam tâm.

Thư ký Nghiêm rũ mặt cười nhạt: “Nếu như thông minh thì cô không nên khiến cho tổng giám đốc Hoắc không vui, nếu không thì không phải thất nghiệp đơn giản vậy đây, e là ngay cả thành phố B cũng ở không được.”

Nói xong chị nhìn đồng hồ, trực tiếp vào thang máy.

Thư ký mới nhìn bóng lưng của chị, có chút ngơ người cô ta không tin ảnh hưởng của An Nhiên lớn như vậy.

Tổng giám đốc Hoắc thật sự bị một người phụ nữ tổn thương đến như vậy?

Cô ta rất nhanh đã biết rồi.

Cô ta kéo hành lý, khi ở ngoài gọi xe cô ta đã nhìn thấy An Nhiên.

An Nhiên làm việc ở tiệm bữa sáng đối diện, cô ta cố ý đi qua đó, muốn nói mấy câu nhưng mới đi gần đã nhìn thấy trên cổ của An Nhiên có vết hôn, khắp người đều là vết đỏ nhàn nhạt có thể nghĩ đến tình trạng lúc đó kịch liệt như thế nào.

Tối hôm qua, tổng giám đốc Hoắc tìm An Nhiên sao?

Nhưng mà cho dù tổng giám đốc Hoắc tình cũ khó quên nhưng vì sao An Nhiên lại sống cực khổ thế này?

Đột nhiên cô ta không muốn hỏi nữa.

Cô ta sợ hỏi xong bản thân khó chịu hơn.

Cô ta sợ biết bản thân khát vọng chính là thứ người khác không cần.

Còn An Nhiên vẫn kéo lê cơ thể mệt nhoài, ở chỗ đó thu tiền, lấy bữa sáng cho khác… Ngày qua ngày cô cứ sống như thế.

Cuối cùng thư ký mới mắng một câu: “Đồ ngốc!”

Cô ta kéo hành lý đi!

An Nhiên ngước mắt nhìn thấy một người, hình như từng gặp ở đâu nhưng cô lại dường như quên rồi… Cuối cùng cô cúi đầu tìm tiền lẻ thối khách.

Phòng cao nhất.

Thư ký Nghiêm lấy được thẻ dự phòng quẹt mở cửa ra, vừa vào đã ngửi được trong phòng toàn mùi thuốc lá.

May mà không có mùi rượu.

Chị nghĩ tổng giám đốc Hoắc cũng xem như kiềm chế.

Quần áo vứt đầy nhà, chị giống như bà mẹ già nhặt từng món lên, cất từng món lại… Cuối cùng ở phòng ngủ chính nhìn thấy Hoắc Doãn Tư.

Nói như thế nào dây, thư ký Nghiêm tuy là thư ký đầu tiên nhưng chị rất ít khi chăm sóc đời sống thường ngày của Hoắc Doãn Tư.

Tổng giám đốc Hoắc không thích thư ký quản lấy thứ này.

Anh ấy kêu chị đến có thể quả thật cần chăm sóc rồi, dáng vẻ không tốt sắc mặt trắng bệch.

“Tổng giám đốc Hoắc?”

Thư ký Nghiêm đưa tay chạm vào bàn tay có chút nóng, có lẽ tổng giám đốc Hoắc sốt rồi.

Hoắc Doãn Tư tỉnh lại.

Giọng nói của anh ấy vô cùng khàn: “Đến rồi! Gọi bác sĩ cho tôi.”

Nói xong anh ấy lại nhắm mắt lại: “Bao tử có chút đau, đầu cũng choáng, kêu bác sĩ của khách sạn là được rồi, gọi thêm một phần bữa sáng cho tôi.”

Thư ký Nghiêm nghĩ: “Ở đối diện đường có một quán bữa sáng, tôi kêu người đưa một phần hoành thánh đến cho ngài? Bình tình ngài thích ăn nhất.”

“Tuỳ!”

Hoắc Doãn Tư đỡ trán, anh ấy ngửa đầu nhìn trần nhà còn chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Người lão làng ở thương trường như thư ký Nghiêm, cả đêm không ngủ bây giờ tinh thần cũng không ổn lắm.

Gọi bác sĩ, đặt bữa sáng một hơi làm xong!

Trong lúc đó còn đóng gói hết quần áo của cấp trên, chuẩn bị đưa đến phòng giặt khô của khách sạn…

Đối diện đường, An Nhiên đang làm việc, bà chủ đột nhiên qua nói: “Khách sạn đối diện có phần cần giao là trong phòng tổng thống, một đêm một trăm hai mươi nghìn đô, cháu vừa hay đến đó mở mang tầm mắt, trở về đừng quên nói với dì đó nhé!”

Tiếp đến, một túi đựng hoành thành đã rơi đến tay của An Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK