Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn nói xong thì cúp điện thoại.
Cô tiếp tục nói chuyện phiếm với Minh Châu, Minh Châu muốn hỏi nhưng không dám.
Kỳ lạ, rõ ràng ôn Noãn nhỏ hơn cô ấy hai tuổi, hơn nữa cô ấy và Lục Khiêm… theo một góc độ nào đó thì cô ấy cũng là mợ của ôn Noãn, sao lại không dám hỏi thêm một câu nhỉ?
Minh Châu hận mình nhát gan.
Cô ấy đi theo sau ôn Noãn đến vườn hoa nhỏ phía sau biệt thự, trong nhà kính trồng đầy hoa hồng trắng, chắc chắn là do anh Hai của cô trồng cho ôn Noãn.
Anh Hai lãng mạn ghê!
Ôn Noãn lấy kéo cắt vài nhánh hoa hồng, lại thêm vài chiếc lá, chăm chú cắm vài bó hoa.
Rất đẹp.
Cô thản nhiên nói: “Mấy loại hoa anh trai em trồng đã đủ để chị chăm sóc rồi.”
Minh Châu hơi ngốc, hồi lâu sau mới hiếu ý cô.
Ôn Noãn thích hoa hồng, nhưng cô chỉ cần loại anh Hai tặng.
Thấy thế, Cố Minh cháu có chút ngưỡng
mộ…
Ôn Noãn ngước mắt, nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của cô ấy thì không khỏi mỉm cười: “Nhớ đến cậu à?”
Khuôn mặt Minh châu ửng đỏ.
Ôn Noãn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Chị nghe nói, cậu muốn dẫn em và Thước Thước về thành phố c ăn Tết, em nghĩ thế nào?”
Bình thường Minh Châu rất tin tưởng cô.
Cho dù Lục Khiêm là chú của ôn Noãn, nhưng Minh Cháu vẫn nói cho cô nghe mọi chuyện.
Cô ấy có chút ỷ lại, tựa vào vai ồn Noãn như một cô bé, vẻ mặt ít nhiều có chút mờ mịt: “Chị dâu, em vẫn chưa nghĩthông! Em muốn đi, nhưng cũng sợ một mình liều lĩnh mà lại bị phụ lòng!” “
Ôn Noãn dịu dàng vỗ về cô ấy.
Minh Châu không nói gì nữa, chỉ dựa vào người cô…
Hoắc Minh đón mấy đứa nhỏ về nhà tình cờ nhìn thấy cảnh này, anh đế Hoắc Tây và Sùng Quang tự chơi với nhau, còn mình thì rảo bước tới bên này, vì đang ở ngoài trời nên anh lấy một điếu thuốc ra châm lửa, sau khi rít một hơi thì cười cười: “Thế này là sao đây, lại còn làm nũng với chị dâu của em nữa!”
Mắt Minh Châu đỏ lên, ngượng ngùng quay đầu đi.
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh một cái.
Ánh mắt trách móc.
Nhưng bên trong lại mang theo thứ tình cảm mà chỉ có vợ chồng mới có thế hiếu được.
Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc, hai má hóp vào, nhìn rất nam tính.
Anh khẽ mỉm cười, không hề né tránh sự có mặt của em gái mà véo nhẹ khuôn mặt mịn màng của Ồn Noãn một cái, đây là hành động trước đây anh thường làm, ôn Noãn hơi rung động.
Cô cúi đầu nghịch nghịch bình hoa, mi mắt ngoan hiền.
Hoắc Minh dập thuốc lá, lại sờ bụng cô, khàn giọng hỏi: “Nhóc con hôm nay có ngoan hay không?”
Ôn Noãn gật đầu.
Thai này là bé gái, rất ngoan.
Minh Châu chịu hết nối chạy thật nhanh, đế lại không gian cho hai vợ chồng họ…
Em gái đi rồi, Hoắc Minh cũng không thèm quan tâm.
Anh ôm lấy eo ôn Noãn từ phía sau, hai tay ôm bụng cô chậm rãi vuốt ve, dán vào tai cô nhẹ
nhàng hỏi: “Nghe nói có người tặng hoa đến?”
Ôn Noãn cau mày: Sao anh lại biết?
Ngay sau đó, cô xoay người lại, ôm lấy vai anh, dịu dàng nói: “Anh đừng so đo! cố Vân Phàm hiện tại rất hữu dụng.”
Hoắc Minh biết cô phải đối phó với Đinh Tranh.
Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Có phải là phiền lắm không?”
Vẻ mặt anh có chút tức giận, ôn Noãn khẽ vuốt lông mày anh, hạ giọng nói: “Em biết anh đang nghĩ gì! Nhưng mà Hoắc Minh, chúng ta không giống bọn họ!”
Hoắc Minh bật cười: “Bà Hoắc à, anh lại cảm thấy phương pháp của em thất đức quá!”
Nói xong, anh có chút giật mình.
Anh nhớ đến thầy Thanh Thủy.
Anh nghĩ, nếu Đinh Tranh không làm chuyện ác thì Ôn Noãn đã không xảy ra chuyện, thầy Thanh Thủy cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn nào.
Kết cục của Đinh Tranh rất thảm.
Ôn Noãn ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Khi con người cảm thấy suy sụp, đó là lúc họ dê dàng bị nhìn thấu nội tám nhất! Mà cái em chờ đợi chính
là khoảnh khắc Đinh Tranh suy sụp kia, lúc đó…”
Đó sẽ là lúc cô dốc sức ra tay.
Hoắc Minh nhìn chăm chú vào mi mắt dịu dàng của cô, vui mừng vì cô yêu mình sâu đậm.
Chỉ có hai vợ chồng, anh cũng không muốn tiếp tục nói về những kẻ làm mất vui, thế là thay đổi đề tài: “Sắp đến sinh nhật Thước Thước rồi, em nói xem nên tặng quà gì thì được đây?”
ỏn Noãn biết anh thương Thước Thước, cũng thương Minh Châu hơn cả.
Quà sinh nhật chỉ là ngụy trang, đó chính là cơ hội để tặng gì đó cho Minh Châu.
Ôn Noãn theo anh đi vào phòng ngủ chính trên tầng hai.
Trong phòng thay đồ có một cánh cửa bí mật, khi mở ra sẽ nhìn thấy một dãy két sắt, bên trong toàn là những bộ trang sức, đều là đồ quý hiếm.
Ôn Noãn lựa chọn tỉ mỉ, thỉnh thoảng sẽ hỏi ý Hoắc Minh.
“Bộ ngọc phỉ thúy cao cấp này thế nào?”
“Hay là thêm viên hồng ngọc này.”
“Hoắc Minh… anh có nghiêm túc lẳng nghe không?”
ôn Noãn quay đầu lại, có chút bất mãn nói.
Hoắc Minh dựa vào cái tủ phía đối diện đang thong thả duỗi thân thế cao dài, nghe vậy thì lười biếng cười cười: “Không phải là sinh nhật của Thước Thước à, sao em lại chọn trang sức cho Minh Châu thế, em đừng chiều hư con bé.”
Hoắc Minh tình cảm nói.
Anh không nhịn được bước tới ôm eo bà xã mình, hôn cò.
Sau khi Ôn Noãn có thai, mỗi lần thân mật, Hoắc Minh đều rất chú ý, cho dù chỉ là một nụ hôn thì anh cũng sẽ cấn thận để không ép vào bụng cô.
Ôn Noãn bị anh ôm tựa vào tủ.
Cô ngẩng đầu hòn anh, cũng cảm thấy rung động.
Cuối cùng, anh áp vào môi cô, thì thầm: “ôn Noãn, em giỏi chiều con nít quá.”
Ôn Noãn nghịch cài thắt lưng của anh.
“Đó là bởi vì em biết anh đang nghĩ gì!”
Hoắc Minh nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Noãn cười khẽ: “Thật ra thì em cũng có lòng riêng! Hoắc Minh, anh đã từng nói, sau này
tập đoàn Tây Á sẽ giao cho Hoắc Tây, nhà họ Hoắc sẽ do Doãn Tư thừa kế, vậy còn Thước Thước thì sao?”
Hoắc Minh tự nhiên nói: “Chẳng phải còn có cậu sao?”
Vẻ mặt Ôn Noãn càng thêm dịu dàng: “Cho nên, những thứ em tặng cho Minh Châu bây giờ xem như là của nhà mẹ đẻ, không chỉ đồ trang sức mà em còn muốn đưa biệt thự lớn cho Thước Thước, cho thằng bé sau này lấy vợ!”
Cô cố ý nói như vậy, sau đó xoay đi chọn đồ trang sức tiếp.
Hoắc Minh xúc động vô cùng, ỏm lấy cô từ phía sau: “Em đúng là giỏi chiều con nít! Em tặng cái này tặng cái kia, vậy tặng gì cho anh đây?”
Ôn Noãn hơi dừng lại.
Chốc lát sau, cô đặt tay mình lên mu bàn tay anh, nhẹ giọng: “Em tặng chính mình cho anh!”
Hoắc Minh không nói gì nữa.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm nhận khoảnh khắc bình yên đẹp đẽ này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK