Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang nhìn cô.
Hoắc Tây lại không muốn nghe những lời đó, nói nhẹ: “Không phải nấu cơm xong rồi sao, tôi đói rồi, tôi muốn ăn!”
“Được! Chúng ta ăn cơm!”
Mắt cậu sâu thẳm, cậu muốn ôm cô dậy.
Nhưng Hoắc Tây từ chối.
Cò tựa vào đâu giường, cả người lộ ra sự mềm mại yếu ớt: “Tôi tự đi được! Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo.”
Chỗ này không có quần áo để cô thay.
Trương Sùng Quang đi ra phòng đế đ’ô, lấy cho cô chiếc áo lông của mình, còn có một cái quần thể thao bé hơn một chút, Hoắc Tây cao, vậy mà cũng mặc được.
Cô không tránh cậu, trực tiếp thay luôn.
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm.
Khi cô cởi quần áo, bụng dưới bằng phẳng căng đầy có một nốt ruồi nhạt màu đỏ cực kỳ gợi cảm. Cậu vẫn nhớ rõ những đêm làm tình kia, cậu đã hôn lên viên nốt ruồi này vô số lần.
Mỗi lần, Hoắc Táy đều ôm sát cổ cậu.
Cô sẽ thấp giọng lẩm bẩm: “Trương Sùng Quang, đừng có hôn.”
Trương Sùng Quang nghĩ đến chuyện đã qua, mắt cậu để lộ sự cô đơn, cậu không nhịn được nhẹ nhàng sờ tóc cô.
Hoắc Tây cảm nhận được.
Hai mắt nhìn nhau im lặng suốt mấy giây.
Hoắc Tây nhếch môi dưới đi về phía phòng khách, Trương Sùng Quang trải gọn ga giường rồi mới ra ngoài.
Hoắc Tây ngồi trên bàn ăn chơi điện thoại.
Trương Sùng Quang làm nóng thức ăn rồi bê lên bàn, cậu vổn muốn rút điện thoại của cô nói cô không được chơi, nhưng hành động này lại thân mật quá, cậu sợ Hoắc Tây không vui nên nói nhẹ: “Ăn cơm xong rồi lại chơi!”
Hoắc Tây liếc cậu một cái rồi cất điện thoại đi.
Trương Sùng Quang múc cho cô một bát canh, khi Hoắc Tây ăn canh, cậu hỏi vu vơ: “Hôm nay ở văn phòng luật không có chuyện gì sao?”
Hoắc Tây dừng một lúc.
Cô ngay thẳng cười nói: “Không phải tôi đi với cậu sao?
Lời này không mặn không nhạt, đừng nói
đến dỗ ngon dổ ngọt gì hết, sao Trương Sùng Quang lại không hiếu được, nhưng cậu cũng chỉ có thể giả vờ như không hiểu mà thôi.
Cậu nấu cơm rất ngon, Hoắc Tây không muốn hành hạ dạ dày của mình, có cơm ăn thật tốt.
Cơm nước xong xuôi, cô ngồi lên ghế sofa tiếp tục chơi điện thoại.
Cô tải mấy trò chơi linh tinh, thấy cũng không tệ lắm.
Trương Sùng Quang làm xong hết việc nhà, cậu đến ngồi cạnh cô, bật tivi, sau đó rất tự nhiên kéo Hoắc Tây lại. Trên màn hình tivi đang chiếu phim tình cảm, cậu hôn lên trán cô dịu dàng nói: “Bộ phim này tôi đã từng nghe cậu nhắc đến, cậu không muốn xem sao?”
Hoắc Tây tiếp tục chơi trò chơi của mình.
Cô hờ hững nói: “Xem sau đi!”
Trương Sùng Quang không nói thêm gì nữa, có lẽ vì ép buộc cô quay lại, cậu rất buông thả cô trong cuộc sống.
Hoắc Tây không đồng ý, cậu cũng không miễn cưỡng.
Hai người cứ cứng ngắc như vậy đến chín giờ tối, Hoắc Tây duỗi lưng chuẩn bị đi ngủ.
Cô cũng không già mồm.
Khi thấy Trương Sùng Quang đi ra từ phòng tắm, ở dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cô bỏ tạp chí trong tay xuống, nằm dài trên giường.
Trương Sùng Quang nhìn vào gối của mình.
ở trên có cái hộp nhỏ.
Nhất thời, trong lòng cậu thấy hơi khó chịu. Dù cậu rất nhớ nhưng cách thể hiện trần trụi của Hoắc Tây làm sự hưng phấn của cậu không còn cao thế nữa rồi.
Cậu vén chăn lên nằm chết dí lên cạnh cô.
Cậu vươn tay ra, cơ thế mảnh khảnh của cô rơi vào ngực cậu, cậu rất kiên nhẫn hôn cô.
Hai tay len lỏi giữa những sợi tóc của cô, càng hôn càng sâu.
Rất lâu sau đó, cả hai đều thở gấp, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng khàn đến không nghe rõ: “Mặt cậu đỏ thật đây.”
Hoắc Tây chống đỡ vai cậu, hô hấp hơi hỗn loạn.
Cô hỏi cậu: “Cậu muốn làm không?”
Chắc chắn là Trương Sùng Quang muốn, một tay cậu chống lên giường, một tay ôm lấy cơ thể của cô, hôn cô mạnh mẽ hơn nữa… Hai người đều còn trẻ tuổi, một lúc đã không nhịn được.
Khi kết hợp với nhau, cậu ghé sát tai cô hỏi cảm giác của cô.
Hoắc Tây không chịu nói.
Mặt của cô luôn để ở bên cạnh vai cậu, cô rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng không chịu được cô mới nhẹ nhàng hừ ra tiếng.
Đây có lẽ là lần làm tình yên ắng nhất của bọn họ.
Nhưng Trương Sùng Quang vẫn không thể kìm lòng mà mất kiếm soát.
Sau vài lần, Hoắc Tây mệt mỏi ngủ luôn, ngay cả sức lực để đi tắm cũng không có.
Trương Sùng Quang cầm khăn nóng lau sạch sẽ cho cô.
Cậu không nỡ ngủ.
Cậu nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo bàn tay cô giống như khi còn bé.
Một lúc sau mặt cậu nóng lên.
Chuyện cậu vừa làm với Hoắc Tây cũng không phải việc lúc còn bé.
Nhưng cậu không nhịn được!
Cô đã lớn rồi, trở thành một người phụ nữ trưởng thành, vừa cá tính vừa xinh đẹp… Vừa mới nghĩ đến việc sau khi kết hôn bọn họ có thể sinh ra mấy Tiếu Hoắc Tây hoặc Tiểu Sùng Quang,
khuôn mặt cậu đã dịu dàng hẳn.
Cậu biết Hoắc Tây đang đợi cậu chán ngán.
Nhưng sao cậu có thể…
Cậu đã rất vất vả mới có được cô!
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tây vẫn chưa tỉnh ngủ, tiếng điện thoại vang lên.
Là Hoắc Minh gọi đến.
Trương Sùng Quang nhổm người dậy, suy nghĩ rồi nghe điện thoại: “Chú Hoắc?”
Hai người kia lại lên giường với nhau, Hoắc Minh bất ngờ nhưng cũng không ngoài dự đoán. Từ khi Trương Sùng Quang bố trí ông đã đoán được sẽ có ngày hôm nay, nhưng ông vẫn không ngăn cản.
ỏng đã từng đánh Sùng Quang, đã từng đuối cậu đi.
Nhưng Hoắc Tây lớn rồi, tình cảm của cô nên do chính cô làm chủ.
Hoắc Minh thấy rất khó chịu trong lòng, thấp giọng hỏi: “Hoắc Tây vẫn đang ngủ sao?”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Vâng!”
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hoắc Tây, khàn giọng nói: “Một lát nữa cháu sẽ đưa Hoắc Tây về nhà ăn cơm.”
Hoắc Minh cười lạnh: “Cháu nói với chú cũng không có ích gì! Để xem Hoắc Tây đồng ý đưa cháu về không đã!”
“Chú Hoắc!”
Trương Sùng Quang khẽ gọi một tiếng.
Hoắc Minh hừ lạnh: “Khi cháu còn nhỏ chú đã dạy cháu như thế nào? Chú đã từng dạy cháu đem chuyện tình cảm cá nhân và sự nghiệp gộp lại với nhau chưa, nhưng lần này cháu lại hoàn toàn lợi dụng tất cả mọi người! Cháu chỉ đơn giản là đánh cược xem Hoắc Tây có quan tâm cháu không, con bé không nỡ đế cháu đi xuống vực thẳm, nhưng Sùng Quang à… Chính cháu cảm thấy như vậy có công bằng với Hoắc Tây không?”
Đương nhiên Trương Sùng Quang biết là không công bằng.
Cậu nghẹn ngào nói: “Chú Hoắc, cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy!”
Hoắc Minh cười gượng: “Ha ha! Người muốn đối xử tốt với Hoắc Tây có nhiều lắm!”
Nhưng người làm bổ như ông sao có thể không biết, uy hiếp duy nhất của Hoắc Tây chính là Trương Sùng Quang. Tên nhóc hư đốn này cũng biết nên mới nuốt sạch Hoắc Tây như vậy!
Hoắc Minh cũng không nói nhiều, rất nhanh đã cúp điện thoại.
Trương Sùng Quang thả điện thoại xuống thì thấy Hoắc Tây đã tỉnh.
Cô nằm trên gối nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì.
Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô: “Cậu dậy rồi sao?”
Hoắc Tây không tránh đi, chờ cậu hôn xong, cô nói nhỏ: “Sau này đừng nghe điện thoại của tôi.”
Trương Sùng Quang nhìn cô: “Điện thoại của chú Hoắc! Sao vậy, cậu không vui sao?”
Hoắc Tây cầm lấy áo sơ mi, đứng dậy: “Chúng ta không có thân thiết đến thế đâu!”
Trương Sùng Quang nghe hiểu ý tứ của cô, cậu nắm được tay cô, kéo cô xuống dưới người mình, cậu nhìn cô và bất đắc dĩ nói: “Hoắc Tây, tôi không chơi đùa đâu! Tôi nghiêm túc đấy.”
Hoắc Tây ngấng đầu, phía trên là khuôn mặt đẹp trai của cậu.
Cô nhẹ nhàng sờ mặt cậu, cười nhạt: “Tôi thật sự thích cậu! Làm chuyện đó với cậu cũng rất thoải mái, nhưng còn kết hôn… Tôi chỉ có thể nói dưa hái xanh không ngọt đâu.”
“Nếu tôi muốn kết hôn với cậu thì sao?”
Hoắc Tây vần cười nhạt: “Trương Sùng Quang, cậu đã ép tôi quay lại chấp nhận cậu!
Chúng ta đã nằm trên một cái giường rồi, làm sao vậy, chúng ta không kết hôn cậu còn muốn giống đàn bà náo loạn ‘âm ĩ ép tôi kết hôn với cậu sao?”
Cô không cho rằng bây giờ cậu dám chết nữa.
Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô chăm chú, một lúc sau cậu cũng cười.
Đúng vậy, đây mới là Hoắc Tây.
Ngoan ngoãn kết hôn với cậu không phải tính cách của cô!
Hoắc Tây đấy cậu ra, vừa đi về phòng tắm vừa nói: “Buổi chiều tôi còn có việc! Hơn nữa… Tôi cũng có chuyện quan trọng không thể ở cùng cậu mãi được! Cuối tuần mà rảnh thì hẹn nhau đi!”
Trương Quang Sáng trần trụi tựa vào đầu giường.
Sao cậu cứ thấy không đáng tin như vậy chứ, Hoắc Tây nhún nhường là chấp nhận làm bạn tình với cậu sao?
Nhưng cậu còn không thể phản bác được!
Cậu không muốn làm căng, tạm thời buông tha cho cô, buổi chiều Hoắc Tây đi đến hàng luật sư.
Thật ra chỉ là một vụ kiện nhỏ.
Nhưng cô cũng không muốn ở lại chỗ của
Trương Quang Sáng.
Làm xong chuyện, cô xách cặp làm việc tùy ý vung vẩy bên ngoài, lại vô tình đi đến một con đường rất náo nhiệt, hai bên đường đều bán đồ của mẹ bầu.
Người đến người đi đều là phụ nữ đã lộ bụng.
Người ta đi dạo tốp năm tốp ba, có cả sự dịu dàng trên những khuôn mặt trẻ tuối.
Hoắc Tây không khỏi nhớ đến hôm qua, Trương Sùng Quang lúc ấy rất không muốn dùng bao, cậu muốn làm cô mang thai, nhưng cô không đồng ý, trừ việc cô không muốn có con với Trương Sùng Quang, cô cũng không muốn có con ở nơi như vậy.
Nhưng bây giờ, cô lại hơi ngưỡng mộ.
Mang thai vui vẻ như vậy, tình cảm chắc chắn rất tốt!
Hoắc Tây đang muốn rời đi lại gặp được người quen, là Lục Huân.
Lục Huân đi ra một mình.
Thật ra cô ấy chỉ nhỏ hơn Hoắc Tây một hai tuổi nhưng cô ấy ăn mặc cứ như học sinh cấp ba vậy, chiếc quần yếm màu vàng làm lộ ra dáng người nhỏ bé, cô ấy đang ở trong cửa hàng tỉ mỉ chọn đồ cho con.
Hoắc Tây đi vào: “Tiểu Huân?”
Lục Huân rất kinh ngạc: “Chị Hoắc Tây?”
Hoắc Tây cầm lấy con vịt nhỏ cô ấy đang xem, bóp hai lần, con vịt nhỏ này phát ra tiếng quạc quạc rất đáng yêu.
“Thích không? chị mua cho em nhé?”
Khuôn mặt Lục Huân đỏ ửng: “Nếu thả vào bồn tắm chắc chắn sẽ rất vui.”
Hoắc Tây nhìn kỹ cô ấy, nghĩ hơn nửa ngày, bình thường đúng là không nhìn ra.
Nhất định là do tên biến thái Lục Thước kia dạy dỗ.
Cô cũng thấy con vịt nhỏ hay ho nên mua liền bốn con, ném hai con vào trong xe của mình.
Cô rảnh rỗi không có việc gì nên đi ăn với Lục Huân, lại đưa cô ấy về căn hộ.
Lúc đi lên xe, một người đàn ông trung niên đứng cạnh xe cô, lén lút hết nhìn trái lại nhìn phải.
Hoắc Tây cau mày: “ông tìm ai?”
Nhưng khi cô nhìn rõ, cô giật mình, đây lại là bố của Trương Sùng Quang.
Bổ Trương liếm mặt cười: “Là Hoắc Tây đúng không! Sùng Quang có nhắc đến bác với cháu không?”
Hoắc Tây biết được cáu chuyện về vị này.
Trong lòng cô rất chán ghét người đàn ông
này.
Cô khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh: “Cậu ấy nên kể với tôi về ông sao?”
Bổ Trương hơi thẹn quá hóa giận, nhưng vì tiền ông ta vẫn nén giận: “Trước đây không nói cũng không sao hết, bây giờ nói cũng được! Hoắc Tây… Bác biết hai đứa sắp kết hôn, hôn lề được tổ chức khi nào, làm ở đâu đấy?”
Hoắc Tây dựa vào thân xe, nói thẳng vào vấn đề: “Ông muốn tiền có đúng không?”
Bố Trương cười: “Bác thích người thông minh như vậy đấy.”
Sau đó ông ta để lộ ánh mắt tham lam: “Sùng Quang bây giờ có tương lai! Bác cũng không cầu thằng bé có thế nhận người bố như bác, nhưng nghĩ lại thì Tống Giám đốc Trương tiếng tăm lừng lẫy lại có một người bố bết bát như vậy, một khi có tin tức truyền ra thì không chỉ ảnh hưởng một ít đến danh tiếng của thằng bé đáu, người làm ăn như nhà họ Hoắc các cháu không phải quan trọng nhất là cái này sao!”
Nói xong, ông ta cười khà khà.
Hoắc Tây cụp mắt, đá một cục đá: “Được thôi! Ông mau hủy hoại cậu ấy đi! ông không nhanh lên tôi còn xem thường ông!
Họ Trương sửng sốt.
Ông ta không nghĩ đến Hoắc Tây lại không thèm để ý chuyện này!
Hoắc Tây mở cửa lên xe, bố Trương muốn ngăn ở phía trước, không nghĩ đến Hoắc Tây lại phóng nhanh, suýt chút nữa đâm ông ta thành cái bánh thịt!
Ông ta nhìn đuôi xe tức giận đến mức chửi ầm!
Con mẹ nó, kiêu ngạo đến mức này! Có tiền thì ghê gớm lắm sao!
Đúng lúc này, một người con gái rất trẻ đẩy xe lăn đi đến, mềm yếu nói: “Bác trai!”
Bố Trương nhìn kỹ người con gái ấy.
Được chăm sóc rất tốt, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ hào phóng, ông ta không khỏi xoa tay: “Cháu biết Sùng Quang sao?”
Người đến là Thấm Thanh Liên.
Cô ta nhìn bố Trương, giọng nói dịu dàng: Cháu đã quen Sùng Quang rất nhiều năm rồi! Nếu bác không ngại thì cháu mời bác ăn cơm.”
Bố Trương cũng đã trải qua đầy tình yêu nam nữ.
Ông ta nhìn một cái là nhận ra người phụ nữ này thích con của mình.
Dù chỉ là người tàn phế, nhan sắc cũng không so được với vị kia của nhà họ Hoắc, nhưng cô ta tôn trọng ông ta!
Hơn nữa, có thể lấy được điều béo bở từ người thích Sùng Quang chứ.
Bổ Trương bước đến đường cùng, cũng không giữ thể diện nữa, trực tiếp nói: “Cháu có thể cho bác bao nhiêu?”
Thấm Thanh Liên lấy một trăm ngàn ra từ ví da.
“Một chút tiền ấy, bác cứ cầm tiêu trước đi!”
Bổ Trương mặt mày hớn hở, đã rất lâu ông ta khồng có nhiều tiền như vậy rồi, ông ta ước lượng tiền cười: “Bác thấy Sùng Quang đúng là có mắt như mù, không thấy được điểm tốt của cháu! Cháu yên tâm, bác sẽ nói tốt cho cháu.”
Thẩm Thanh Liên cười nhẹ.
Cô ta đưa bố Trương qua ăn cơm, còn chuẩn bị nhẹ nhàng thoải mái cho người ở lại nhà của mình.
Cô ta nghĩ, chỉ cần bố Trương ở lại chỗ cô ta,
Trương Sùng Quang cuối cùng cũng sẽ thay đổi thái độ, biết được ai mới là người thật sự tốt với cậu.
Buổi tối, bố Trương mặc một chiếc quần đùi.
Ăn uống no nê.
Ông ta nằm trên ghế sofa gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang: “Sùng Quang à, là bố đây! Bây giờ bố đang ở nhà của Tiếu Thấm! Bố nói chứ Tiếu Thấm này không tệ, cũng yêu con tha thiết! Con suy nghĩ kỹ đi, Tiểu Thấm mới là người phụ nữ phù hợp với con, con nhóc kia của nhà họ Hoắc cực kỳ lạnh lùng, sao làm vợ của con được?”
Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “ông đến tìm Hoắc Tây rồi à?”
“Con nhóc kia suýt nữa thì đâm chết bố rồi!”
Trương Sùng Quang im lặng mấy giây, giọng nói lạnh lẽo mà cứng rắn: “Tốt nhất ông đừng đến tìm cô ấy nữa! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho ông!”
Cậu cúp điện thoại.
Bổ Trương alo vào điện thoại mấy lần.
Sau đó, ông ta tức giận đến mức ném điện thoại!
Thấm Thanh Liên hơi thất vọng, xem ra Trương Sùng Quang cũng không quan tâm gì đến bố mình, chút tiền này của cò ta đã mất trắng rồi.
Cô ta muốn mời bố Trương rời đi.
Nhưng vừa bắt đầu cô ta đã tính sai rồi, mời thần dễ tiễn thần mới khó.
Bố Trương cười khà.
Ông ta cười đến lộ hàm răng đen vàng, nhổ bỏ cây tăm trong miệng: “Tiểu Thẩm, không phải cháu rất hiếu thảo sao, sao bây giờ lại muốn đuổi bác của cháu đi chứ! Bác thấy chỗ này của cháu rất vắng vẻ, chân cháu lại không tiện, bác ở đây cũng tiện chăm sóc cháu!”
Ông ta đã nhìn ra, Sùng Quang không có hứng thú với người phụ nữ này.
Dù cô ta là người tàn phế, nhưng cô ta lại có tiền lại chăm sóc da non thịt mềm.
Đã rất lâu ông ta không chạm vào phụ nữ xinh đẹp rồi.
Trên người Thẩm Thanh Liên chỉ mặc một bộ đồ ngủ, mỏng đến xuyên thấu, rõ ràng là muốn quyến rũ đàn ông!
Ông ta kéo nhẹ một cái, Thẩm Thanh Liên đã ngồi trên đùi ông ta, giữa ông ta và cơ thể trắng nõn của cô ta chỉ cách nhau một lớp quần.
Thấm Thanh Liên hét lên: “ông muốn làm gì?”
Người đàn ông thở hổn hển: “Tất nhiên là thương cháu rồi! ôi, phù sa không chảy ruộng
ngoài, Sùng Quang không thích cháu thì bác thương cháu! Bác không kém hơn Sùng Quang, những năm này bác luôn thương yêu phụ nữ mà.”
Thẩm Thanh Liên cố hết sức giãy dụa.
Nhưng sao cô ta có thế chống cự được một người đàn ông phát dục?
Chiếc áo ngủ mỏng manh trên người cô ta bị xé rách, sau đó cô ta trực tiếp bị người đàn ông chiếm lấy…
Khi làm vợ chồng với Lâm Tòng, Thấm Thanh Liên cũng chưa từng phát sinh quan hệ.
Cô ta vẫn là lần đầu tiên, lại bị một người đàn ông thô lỗ như thế này đùa bỡn không chút thương tiếc.
Người đàn ông cực kỳ hưng phấn: “Lại còn là gái còn trinh nữa! Người đàn ông trước đây của cháu bị tịt à, không chạm vào cháu một chút nào thế?” Dù ông ta đã lớn tuổi nhưng chạm vào người phụ nữ xinh đẹp liền không dừng được, lại chơi cô ta đến hơn nửa buổi tối, giày vò Thấm Thanh Liên đến chết đi sống lại…
Cuối cùng, người đàn ông thỏa mãn.
Ông ta mặc quần áo, lấy ra dưa hấu mát lạnh trong tủ lạnh ăn từng miếng lớn.
Thấm Thanh Liên tựa vào giường, khóe mắt đầy nước mắt…
Cô ta hận!
Cô ta hận Trương Sùng Quang, nếu không phải cậu nhẫn tâm, sao cô ta lại bị người đàn ông này làm nhục…
Cô ta hận trong lòng của cậu chỉ có Hoắc Tây!
Thẩm Thanh Liên run rấy cầm lấy điện thoại qoi môt cuôc điên thoai…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK