Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tư Ỷ quay người nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Ánh đèn trong biệt thự lộng lẫy, cố Tư Kỳ mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đen để xõa làm cô bé trông rất xinh đẹp ngoan ngoãn.
Cô bé nhỏ nhắn bám vào tay vịn nhìn chăm chú vào Lý Tư Ỷ.
Như thế làm Lý Tư Ỷ có cảm giác mình tội ác tày trời, mình đã làm ra chuyện gì có lỗi với cô bé vậy.
Nhưng không đúng mà!
Trước đó, cô nhóc hung dữ bỏ xừ, luận về tâm tư, chắc phải năm Hoắc An An cộng vào mới bằng cô bé!
Bây giờ, cô bé lanh lợi này đang chậm rãi đi xuống tầng.
“Em đừng qua đây!”
Lý Tư Ỷ vội vàng nói, cô ấy lấy giọng cố gắng nói lý với bạn nhỏ này: “Chị đã trả lại tiền cho bố em rồi! Bây giờ chị không còn là cô giáo của em nữa.”
Cổ Tư Kỳ đứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn kia bình tĩnh nói: “Em biết mà, không ai thích em hết!
Ngày nào bố cũng đi họp đi làm, chỉ có các cô trong nhà chơi với em!”
Nói xong, cô bé chậm rãi đi lên tầng, vừa đi vừa nói: “Chị không dạy em cũng không muốn ăn cơm nữa!”
Cổ Vân Phàm vẫn không nói tiếng nào.
Lý Tư Ỷ lại sững sờ.
Chị Vương đi xuống tầng, cầu xin: “Cô Tư Ỷ, cô ở lại dạy cô chủ nhỏ đi, cô bé chuẩn bị cả buổi chiều còn luôn miệng nhắc cô suốt! Cô không dạy, con bé sẽ thất vọng lắm!”
Lý Tư Ỷ cứng rắn nói: “Chuyện đó không liên quan tới tôi!”
Lúc này, cố Vân Phàm lên tiếng rồi, trông ông ta rất thản nhiên: “Em nói đúng! Con gái tôi tốt hay xấu cũng không liên quan đến cô Lý! Đương nhiên là em không cần quản con bé rồi, sự nghiệp có khá không cũng chẳng sao, em sắp làm vợ bác sĩ rồi mà.”
Lý Tư Ỷ mím môi: “Anh đừng có mà khích tôi!”
Biết rõ đấy là kế, cô ấy không muốn mắc mưu nên bỏ đi luôn.
Đi ra khỏi phòng khách, đi ra khỏi căn biệt thự này, sau này cô ấy không cần qua lại với cố Vân Phàm nữa… Đoạn chuyện cũ kia cô ấy cũng
coi như đánh rắm thôi.
Lý Tư Ỷ nghĩ: Cô ấy cũng phải học theo ông ta, tuyệt tình một chút!
Trong nhà, thấy cô ấy đi chị Vương sốt ruột lắm, chị ấy nhìn cổ Vân Phàm rồi bảo: “ông cố, làm sao đây?”
Cổ Vân Phàm lại cầm tờ báo lên, thờ ơ đọc nó.
Đúng lúc này, một cô gái nhỏ chạy từ trên tầng xuống, rồi chạy ra ngoài như một cơn gió.
Cố Vân Phàm nở nụ cười.
ở chỗ đỗ xe, Lý Tư Ỷ mở cửa xe ra đang định ngồi vào thì bị hai cánh tay ôm lấy, sau lưng còn truyền tới giọng nói yếu ớt của đứa trẻ: “Chị đừng đi! Chị không được đi!”
Bá đạo, lại đáng thương.
Lý Tư Ỷ cứng đờ người, thật sự, bất kể đứa trẻ này có ra sao thì cũng nên là đứa trẻ mà cô ấy hận nhất và ghét nhất, bao năm qua cô ấy vẫn nhớ cảnh bà cố vác bụng bầu tát cô ấy một cái.
Lý Tư Ỷ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Em nói đúng rồi đấy! Chị không thích em, không thích em một tí nào! Sao chị phải thích em chứ!”
Nói xong, cò ấy nhẫn tâm giãy ra rồi lên xe, nhanh chóng khởi động xe.
Chiếc xe đi được một đoạn, nhìn qua gương chiếu hậu cô ấy trông thấy đứa trẻ gầy gò nhỏ nhắn kia đứng trong hoàng hôn, cô bé mặc chiếc váy đẹp nhất, nhưng khuôn mặt nhỏ lại tràn ngập bi thương.
Cô bé cứ đứng đó, nhìn chiếc xe đi xa và cũng không vào nhà.
[Cổ chủ nhỏ ngoan lắm! Nghe lời lắm! Còn xinh xắn nữa!]
[Vừa nãy vì cô tới, cô bé đã tắm rửa, gội đầu, chải tóc, tôi thấy cô bé thích cô lắm đấy.]
Những lời chị Vương nói vang vọng trong đầu.
Lý Tư Ỷ thầm khinh bỉ chính mình, mày đang nghĩ cái gì vậy Lý Tư Ỷ, sao mày lại thấy đứa trẻ này đáng thương, sao mày lại nghĩ con bé giống mày năm đó, bị người ta bỏ rơi tại chỗ, giống như con chó con đáng thương không có nhà để về.
Dừng lại! Dừng lại!
Trước khi lý trí phản hồi lại, chiếc BMW màu trắng đã phanh lại, tiếng phanh xe chói tai vang vọng khắp ngôi biệt thự.
Lý Tư Ỷ ngòi trong xe.
Cô ấy nghĩ, nếu đứa… đứa bé không được người ta yêu mến kia sẵn lòng chạy tới xin cô ấy,
cô ấy sẽ cố mà dạy cô bé.
Nhưng cô ấy đợi hồi lâu vẫn chưa thấy người ta chạy tới.
Hạ kính xe xuống nhìn ra sau, cố Tư Kỳ vẫn đứng yên ở đó, chiếc váy nhỏ tung bay trong gió.
Lý Tư Ỷ trừng mắt nhìn cô bé.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau một lúc, cuối cùng Lý Tư Ỷ lái xe quay lại, cô ấy ngồi trên xe nói với Cố Tư Kỳ: “Em qua đây, chị sẽ dạy em!”
Cố Tư Kỳ mím môi, dáng vẻ rất là hạ mình.
“Chị xuống xe bế em đi! Em đứng tê chán rồi!”
Lý Tư Ỷ cười nhạt: “Chị kệ em! Mới đứng có một lúc đã tê chân rồi hả? Em mà không tới là chị đi đấy!”
Dứt lời, cô bé chạy sang ngay.
Cô bé mở cửa xe ra rồi sà vào lòng cô ây, cô bé lấm bấm: “Thím Vương bảo chị là người mẹ mà bố tìm cho em, em phấn khởi lâu lắm rồi, nhưng chị không thích em!”
Lý Tư Ỷ hỗn loạn trong gió: “Chị bảo muốn làm mẹ em lúc nào? Mẹ em họ Vương.”
“Bà ấy chết rồi! Em chưa gặp bà ấy bao giờ.”
“Vả lại tên chúng ta giống nhau, không phải chị nên làm mẹ em à? vả lại ba ba cũng thích chị!
Ba ba làm ông già độc thân lâu lắm rồi, lần nào chú Hoắc đến cũng bảo ba em là ông già độc thân.”
Cổ Tư Kỳ dùng giọng nói điềm đạm nhất, nói ra những lời lung lay tam quan nhất.
Lý Tư Ỷ cạn lời: cố Vân Phàm dạy con kiểu gì vậy?
Lúc này, chị Vương đã chạy tới, nghe thấy mấy lời này chị ấy cũng hơi xấu hố, chị ấy xoa xoa tay nói: “Cái đó tôi đoán con bé nói bừa thòi.”
Lý Tư Ỷ cúi đầu nhấn mạnh với cổ Tư Kỳ: “Chị tới là để dạy em ngoại ngữ, không phải tới làm mẹ em.”
Cò gái nhỏ ghé vào vai cô ây, uể oải nói: “Em biết mà, chị có bạn trai rồi!”
Lý Tư Ỷ nghe giọng điệu này,
Trong lòng cô ấy lộp bộp một chút, cô ấy không muốn tin mình lại mắc bẫy bởi một đứa trẻ ba tuối giả bộ đáng thương, cô ấy cũng không có mặt mũi nào mà thừa nhận, nên cô áy nói luôn với chị Vương: “Phòng học của cô bé ở đâu?”
Chị Vương khá là khó xử: “Cô chủ nhỏ còn chưa ăn cơm!”
Lý Tư Ỷ cũng không chiều theo.
Cô ấy nói thẳng: “Thời gian ăn cơm cũng được tính vào giờ gia sư, tôi tới để dạy học không phải tới đế đút cơm cho cô bé.”
Cố Tư Kỳ hơi tủi thân: “Em có thể đút cho chị ăn, bổ em đút cũng được.”
Lý Tư Ỷ nghĩ, chắc chắn là mình điên ròi mới đi đồng ý ở lại.
Quay lại phòng khách lần nữa, trông thấy dáng vẻ thoải mái của cố Vân Phàm, mặt Lý Tư Ỷ nóng bừng. So với vẻ quẫn bách của cô ấy, cố Vân Phàm thản nhiên hơn nhiều, ông ta đặt tờ báo đang cầm xuống rồi nói: “Đi ăn cơm trước đã!”
Lý Tư Ỷ không chịu ăn: “Tôi tới để dạy học.”
Cố Vân Phàm chỉ vào chị Vương: “Chị ấy cũng ăn cùng chúng ta! Em nghĩ gì vậy!”
Cổ Tư Kỳ đã lau sạch nước mắt từ lâu rồi, cô bé ôm lấy cánh tay Lý Tư Ỷ, cô bé yếu đuổi nói: “Con muốn ngồi cạnh cô giáo Lý, hôm nay con nhất định sẽ ăn hết sạch bát cơm.”
Cố Vân Phàm ngồi vào bàn ăn.
Đợi những người khác ngồi xuống hết, ông ta cởi cúc tay áo ra, xắn tay áo lên, động tác này ông ta đã làm rất nhiều năm, Lý Tư Ỷ cũng hiểu rõ… mắt cô ấy hơi nóng, cô ấy cúi mặt che giấu.
Chị Vương bê ra bốn món xào, hai món rau
trộn làm khai vị, một bát canh nóng.
Sau đó, chị ấy cũng ngồi xuống.
Cố Vân Phàm tự tay múc canh cho con gái, nghĩ xong ông ta cũng múc một bát cho Lý Tư Ỷ, ông ta nói rất khách sáo: “Cô giáo Lý cũng uống một bát đi! Chị Vương đã hầm nó cả buổi chiều đây.”
Món canh đó là món canh Lý Tư Ỷ thích ăn nhất.
Nhịp tim Lý Tư Ỷ đập mạnh, bên tai lại là giọng nói như gió xuân của cố Vân Phàm: “Cô giáo Lý, ít nhiều gì cũng uống một chút đi, bổ lắm.”
Nếu đã ở lại rồi, thì đương nhiên Lý Tư Ỷ cũng không tiện gây ra xích mích.
Cò ấy chỉ im lặng uống hai ngụm, rồi đặt xuống, Cổ Vân Phàm cũng không nói thêm gì nữa.
Ông ta tương đối rộng lượng, ông ta im lặng.
Bạn nhỏ cổ Tư Kỳ đang rất vui, chân cũng hết tê rồi, cô bé ngoan ngoãn ăn liền một lúc hai bát canh một bát cơm, cái bụng nhỏ ăn no tròn xoe.
Ăn xong, Lý Tư Ỷ thấy nên đi học rồi, kết quả cô bé kéo người vào phòng công chúa của cô bé.
Cơ thể nhỏ nhắn nằm lên giường.
Ngủ rồi!
Lý Tư Ỷ đứng bên giường, trợn tròn mắt nhìn cô nhóc, đúng là giỏi ăn giỏi ngủ, hóa ra tìm cô ấy tới để làm bảo mẫu à?
Đáng lẽ ra cô ấy không nên mềm lòng ở lại, tâm tư của cô nhóc này ít nhất phải gấp mười lần Hoắc An An.
Lý Tư Ỷ cầm chăn đắp lên cho cô bé.
Cô ấy đang định cầm quyến sách ngồi xuống xích đu ở bên cạnh, có một người đã đứng ở cửa phòng ngủ, người đó không phải ai khác mà chính là Cố Vân Phàm.
Ông ta đi vào, khẽ nghiêng người nhìn cố Tư Kỳ.
Sau đó ông ta nói với Lý Tư Ỷ: “Đi vào thư phòng với tôi, tôi có chút chuyện cần bàn với em.”
ít nhiều gì Lý Tư Ỷ cũng có chút phòng bị.
Cố Vân Phàm cười tự giễu một cái: “Tư Ỷ, trong lòng em tôi là người có nhân phấm hèn hạ thế sao, em đã có bạn trai, tôi chưa quên đâu.”
Lý Tư Ỷ cúi đầu rồi đi ra ngoài trước: “Anh nhớ thì tốt.”
Cố Vân Phàm đi ra theo, sau đó ông ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, hai người một trước một sau đi tới thư phòng.
Tuy ông ta sống một mình nhưng Lý Tư Ỷ không quên thân phận của mình, cô ấy ngồi trên sô pha với dáng ngồi nghiêm túc, không hề coi mình là chủ nhân ở đây, cố Vân Phàm tự tay rót cho cô ấy một cốc nước ấm, sau đó lấy trong ngăn kéo hai mươi ngàn tệ trả lại cho cô ấy, ngoài ra còn có một bản hợp đồng.
“Tư Kỳ rất thích em, nên tôi muốn mời em làm cô giáo riêng của con bé trong thời gian dài, còn về đãi ngộ cô giáo Lý muốn gì có thế đề xuất, đồng ý được tôi sẽ đồng ý hết.”
Lý Tư Ỷ mở hợp đồng ra xem, không có gì đặc biệt, chẳng qua hợp đồng mà luật sư chuyện nghiệp ở tập đoàn cố Thị soạn ra kỹ càng hơn bản cô ấy soạn, và cũng chính quy hơn rất nhiều.
Cô ấy xem xong thì chưa ký luôn, mà nghiêm túc đề suất: “Thực ra, cái mà cô bé thiếu không phải là một cô giáo, mà là sự bầu bạn, nếu anh cổ không thể cho cô bé đủ sự bầu bạn, thì có thể cân nhắc tìm một người mẹ mới cho cô bé.”
Cố Vân Phàm im lặng nhìn cô ấy.
Ông ta hỏi cô ấy: “Em không thích con bé đến vậy sao? Muốn hất nó đi đến vậy cơ à?”
Lý Tư Ỷ sửng sốt, cô ấy buột miệng nói: “Tôi không nghĩ như thế! Đây là cuộc sống riêng của anh Cố, không liên quan đến tôi.”
“Vừa rồi, em còn đề nghị tôi lấy vợ mới kìa?”
cố Vân Phàm không tức giận, ông ta chỉ thản nhiên kể lại sự thật, sau đó ông ta khẽ nói: “Tôi có thế cho em tiền lương một trăm ngàn tệ một tháng, coi như là làm bạn cao cấp! Bây giờ đi làm kiếm tiền không dễ, em suy nghĩ đi.”
Lý Tư Ỷ đang cân nhắc thật.
Cố Vân Phàm không dây dưa mây, nếu cô ấy không đồng ý thì lại có vẻ nhỏ nhen.
Hơn nữa, một trăm ngàn tệ có thế nuôi sống phòng làm việc của cô ây.
Đợi cô bé kia chơi chán, tất nhiên sẽ đi tìm người khác, nghĩ đi nghĩ lại cô ấy đồng ý, nhưng cô ấy còn đưa ra thêm một điều kiện: “Tôi không ngủ lại.”
Cố Vân Phàm đồng ý, ông ta cầm lấy hợp đồng rồi viết tay điều khoản đây, vừa viết vừa tùy ý hỏi: “Sao vậy, em muốn ngủ lại lắm à?”
Lý Tư Ỷ không kìm được nói: “Anh cổ, anh mà như thế thì chúng ta không hợp tác được nữa đâu.”
Cổ Vân Phàm dừng bút.
Ông ta ngẩng mặt lên nhìn cô ấy, cuối cùng ông ta nói một câu liên quan đến bọn họ: “Tư Ỷ, trước đây em không như thế này! Nếu em thấy tôi chịu ấm ức, em sẽ khóc sẽ mắng sẽ tát tôi, nhưng bây giờ em như này… em hiểu rõ đạo lý, tôi lại thấy
không quen! Em như này… là chuẩn bị làm bà Trình à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK