Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Mái tóc xoăn nhỏ màu nâu của Tiểu Hoắc Tây vẫn bất động…
Đó là bố! Bố cười rộ lên đẹp quá!
Tiếu Hoắc Tây bỗng nhiên vùi mình vào trong ngực ôn Noãn, giọng nói nhẹ nhàng: “Mẹ, có phải bố sắp về rồi không?”
òn Noãn ừ một tiếng.
Cô xoa đầu Tiếu Hoắc Tây, nhẹ nhàng nói: “Nhưng bố đang ốm, chúng ta có thế cho bố một chút thời gian được không?”
Thực ra Tiểu Hoắc Tây cũng hiểu một chút.
Mặc dù mẹ cô bé không nói nhưng cô bé biết sau khi bố nhập viện, họ rất ít khi gặp bố, có khi bố đọc truyện cổ tích cho cô bé, đang đọc cũng mất tập trung…
Hóa ra là do bố bị bệnh!
Tiểu Hoắc Tây chạy về phòng trẻ em, một lúc sau cô bé mang một chiếc hộp lại và mở nó ra.
Đó là một bộ ống nghe bằng nhựa.
Hoắc Tây vuốt mái tóc xoăn màu nâu, nhẹ nhàng nói: “Con chữa bệnh cho bố!”
ôn Noãn ôm cô bé vào lòng hôn, mắt cô đã ươn ướt.
Hoắc Tây chính là món quà đẹp nhất mà Hoắc Minh để lại cho cô.
Cuối mùa thu.
Trong không khí tràn ngập hương vị của mùa thu, những cây ngô đồng ở thành phố B phồn hoa bắt đầu rụng lá, trong khi lá phong đã chuyển đỏ, nhuộm đỏ rực cả một góc trời.
Sân bay đông đúc, dòng người xô đấy.
Vô sổ phóng viên ngồi xổm trên mặt đất, máy quay hướng vào cửa nhập cảnh.
Hôm nay là ngày Hoắc Minh về nước.
Ba năm vắng bóng, Diêm Vương giới luật sư đã trở lại, ai mà không muốn chụp ảnh?
Ôn Noãn cũng tới!
Cô không đưa Hoắc Tây đi cùng, cô đến đây một mình, cùng với lão Triệu –
tài xế kỳ cựu của nhà họ Hoắc!
Thời gian trôi qua từng chút một, lòng bàn tay Ôn Noãn đố đầy mồ hôi…
Hoắc Minh…khi chúng ta gặp lại nhau sẽ như thế nào!
Anh vẫn còn ấn tượng với em chứ?
Một trận hổn loạn, các phóng viên đột nhiên chạy về cùng một hướng!
Đèn flash sáng lên ở khắp nơi!
Hoắc Minh ra rồi.
Anh được các vệ sĩ bao quanh, bước ra khỏi trạm kiểm soát an ninh, mặc dù có rất nhiều máy quay đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng anh vẫn rất thoải mái, thản nhiên trả lời vài câu hỏi, sau đó kiêu ngạo rời đi.
Các vệ sĩ đã ngăn chặn cánh phóng viên đang cuồn cuộn như nước…
Ôn Noãn đứng ở lối ra, anh và cô lướt qua nhau. Tay chân cô lạnh như băng, sức lực dường như đột nhiên bị rút cạn.
Hoắc Minh thực sự không nhớ cô!
Đúng lúc này, Hoắc Minh dừng bước, ánh mắt anh nhìn vào mặt ôn Noãn.
Một ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.
Ôn Noãn nhịn không được gọi anh một tiếng: “Hoắc Minh!”
Hoắc Minh mím đôi môi mỏng, nói: “Lên xe rồi nói tiếp!”
Ôn Noãn ngẩn người!
Lão Triệu đẩy cô, vui vẻ nói: “Cậu chủ muốn cô đến đó nói chuyện!”
Ông đỡ Ôn Noãn ra bãi đổ xe.
Hoắc Minh đã ngồi vào xe, cửa kính ghế sau của chiếc xe nhà lưu động màu đen hạ xuống, anh cởi áo khoác ra, chiếc áo sơ mi trắng cắt may tỉ mỉ khéo léo khoe đường nét cơ thể anh.
Lúc này anh chống khuỷu tay, lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.
Trên đùi anh có một tập tài liệu, đó là phần ký ức anh đã mất đi trong năm năm qua.
Cuộc hôn nhân của anh với ôn Noãn!
Họ có một đứa con tên là Hoắc Tây, anh và cô đã chia tay nhiều lần…và cái chết của Kiều An.
Những thứ này không khó tra!
Tuy nhiên, đối với Hoắc Minh – người đã mất đi ký ức năm năm mà nói, ôn Noãn rất xa lạ, anh thực sự không thế tưởng tượng được rằng mình lại toàn tâm toàn ý yêu một người phụ nữ như vậy.
Năm năm trước, rõ ràng là anh theo chủ nghĩa không kết hôn.
Ôn Noãn im lặng lên xe.
Cô nhìn chằm chằm vào tài liệu trên đùi anh, chắc hẳn anh rất tò mò về 5 năm mình mất đi ký ức nên đã điều tra qua, nhưng cô cũng không lạc quan vì ánh mắt anh nhìn cô không có chút độ ấm nào.
Hoắc Minh nhìn ôn Noãn.
Cô rất xinh đẹp, có khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú và trắng nõn. Cô cũng có dáng người khá chuẩn, dù đang mang thai nhưng chân tay trông vẫn nhỏ nhắn.
Ánh mắt anh rơi xuống cái bụng phồng lên của cô.
Đây hẳn là đứa con của anh…
Hoắc Minh quay mặt đi, nhỏ giọng nói với tài xế: “Về căn hộ đi!”
Anh lạnh nhạt từ đầu đến cuối, ôn Noãn không có cơ hội nói không… Cô chịu đựng nỗi nhớ khó nhịn, lặng lẽ ngồi bên cạnh anh.
Họ không ngồi cạnh nhau nhưng cô vẫn có thế cảm nhận được nhiệt độ cơ thế anh.
Vành mắt ôn Noãn đỏ lên, cô quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Khoảng một giờ sau, xe dừng lại dưới chung cư, tài xế đặt hành lý xuống rồi rời đi trước.
Hoắc Minh kéo hành lý, liếc nhìn ôn Noãn rồi đi vào thang máy trước!
Từ đầu đến cuối anh đều rất lạnh lùng.
òn Noãn đau xót, cô tự nói với chính mình, chuyện này là…bình thường!
Bởi vì bây giờ anh không còn yêu cô nữa!
Nhưng khi họ bước vào căn hộ, ôn Noãn nhìn thấy phong cách trang trí của nơi này, cô không khỏi run giọng hỏi: “Anh đã từng đến đây sao?”
Nơi này đã được trang trí lại tông màu đen trắng.
Trang nhã nhưng lạnh lẽo như một căn phòng kiểu mẫu…
Hoắc Minh đặt hành lý xuống, thay giày, ra hiệu cho Ôn Noãn ngồi xuống.
Chắc vì nhìn thấy cô đang mang thai nên anh rót cho cô ly nước, còn anh thì tự mình rót một ly rượu vang đỏ rồi tựa vào quầy bar nếm thử…
Ôn Noãn biết anh đang suy nghĩ nên làm gì với cô!
Giải quyết vị khách không mời mà đến của cuộc đời anh!
Hoắc Minh uống hết non nửa ly rượu vang đỏ, đặt ly xuống, đỏi mắt đen chứa đựng nhiều suy nghĩ sâu xa: “Năm năm này… mặc dù tôi đã điều tra qua, nhưng tôi vẫn muốn nghe phiên bản của cô!”
Ôn Noãn nhìn vào ánh mắt của anh.
Anh có đôi mắt đen trong veo, có áp lực rất mạnh mẽ, không giống như Hoắc Minh sau này, luôn dịu dàng với cô.
Không biết sao mặt cô lại hơi đỏ lên.
Hoắc Minh nhìn thây.
Anh bước tới chỗ cô, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, có chút trêu chọc: “Nói cho tôi nghe một chút!”
ỏn Noãn không thế phản kháng.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra trong năm năm qua.
Hoắc Minh nghe xong nhẹ nhàng cười: “Thật cảm động! Cô ôn… Cô không làm người kế chuyện, thật đáng tiếc!”
Ôn Noãn ngẩn người.
Hoắc Minh từ từ vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói trầm khàn: “Cô, rất yêu tôi?”
Cô chưa kịp bình tĩnh lại thì đã bị anh đè xuống ghế sofa.
Cô nằm ngửa, tư thế có phần không chịu nối.
Nhưng khi cô ngước nhìn anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, lại cảm thấy rất nhớ anh.
Ôn Noãn không nhịn được đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, nhẹ nhàng vuốt ve từ lông mày cho đến sống mũi, giọng cô hơi nghẹn ngào: “ừm… Em rất yêu anh!”
Hoắc Minh nắm lấy tay cô, không cho cô chạm vào anh.
Sau đó chiếc váy rộng thùng thình của cô bị mở ra, để lộ cái bụng căng phồng.
Trắng như tuyết, rất mềm mại.
Ngón giữa thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve, ít nhiều mang tính trêu chọc…
Đã lâu rồi òn Noãn không làm.
Trước mặt cô là người đàn ông cô yêu sâu đậm, cô không thể không có cảm giác gì.
Cơ thể cô khẽ run lên…
“Muốn sao?”
Anh ghé sát vào tai cô, khàn giọng nói: “Tôi nghe nói phụ nữ ở độ tuổi này có nhu cầu rất lớn!”
Ôn Noãn vừa xấu hố vừa tức giận.
Cô không sợ anh trở nên lạnh nhạt, nhưng anh không chỉ lạnh nhạt mà còn rất lưu manh.
Hoắc Minh buông cô ra, sửa sang lại áo sơ mi của mình, thản nhiên nói: “Cô ôn, cô muốn một người chồng hay một người đàn ông có thế thỏa mãn cô?… Nghĩ cho rõ ràng, sau đó chúng ta mới có thể tiếp tục nói chuyện!”
Đuôi mi của ôn Noãn có màu xanh nhạt.
Cô run rẩy cài váy lại, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh muốn ly hôn với em sao?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào điếm xanh nhạt đó.
Da cô trắng như tuyết nên màu xanh nhạt kia rất đẹp, giống như một bức tranh thủy mặc.
Anh không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng ngoài miệng không thương tiếc nói: “Không đâu! Dù sao chúng ta còn có hai đứa con phải nuôi!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào ôn Noãn.
Cô quả thực rất xinh đẹp, có thai vẫn rất quyến rũ, nhưng anh không có hứng thú ở chung với phụ nữ!
Anh đứng dậy bước vào phòng làm việc, khi đi ra, cầm một tập tài liệu trên tay.
Tập tài liệu được đặt nhẹ nhàng vào tay ôn Noãn.
Hoắc Minh ngồi trên sô pha đổi diện, vẻ mặt không còn nét lưu manh vừa nãy, kiêu ngạo mà kiềm chế.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt ôn Noãn, nói với giọng điệu rất chuyên nghiệp: “Cô ồn, tôi bằng lòng cùng cô nuôi nấng hai đứa con! Điều kiện tiên quyết là cô ký bản thỏa thuận ly thân này, sau khi ký xong tôi sẽ cung cấp phí nuôi dưỡng, cũng sẽ đến thăm con mỗi tuần một lần!”
Ôn Noãn có chút không chịu nối.
Cái này có khác gì so với ly hôn đâu?
Môi cô mấp máy, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, bởi vì cô biết nếu lúc này mình đầu hàng cầu xin sẽ chỉ khiến anh càng phản cảm.
Thực ra, cô nên cảm thấy may mắn.
Đã tốt rồi, anh không phủ nhận sự tồn tại của bọn họ!
Nhưng cô vẫn buồn.
Trước mặt cô rõ ràng là người chồng cô rất yêu, nhưng cô lại không dám ôm anh, sợ anh chán ghét! Cô còn không thể đoán được lúc này anh nghĩ gì về cô và Kiều An.
Có câu nói như thế này: Không thể tranh giành với người đã chết!
Ôn Noãn lật xem bản thỏa thuận ly thân mà anh đã soạn thảo…
Mỗi tháng anh sẽ trả hai trăm triệu tiền phụ cấp nuôi con, mỗi tuân đến chỗ cô ngủ lại với các con một đêm, những lúc khác bọn họ sẽ không qua lại, tất nhiên khi có những hoạt động quan trọng đòi hỏi hai vợ chồng phải cùng có mặt, đối phương sẽ phối hợp vồ điều kiện! Ngoài ra, anh còn đặc biệt yêu cầu cô phải chung thủy trong hôn nhân.
Hoắc Minh đứng lên, nhẹ giọng nói: “Đừng vội, cô có thể từ từ suy nghĩ!”
Anh còn có việc phải làm ở văn phòng nên vào phòng thay đồ của phòng ngủ chính, chuẩn bị thay quần áo.
Mới cởi áo sơ mi ra, ôn Noãn theo sau đã đi vào.
Cô đi tới, nói thẳng với anh: “Hoắc Minh, em không ly thân!”
Hoắc Minh hơi nhíu mày.
Tay anh đặt trên thắt lưng, thấy cô không rời đi, vẫn đứng đó.
Mặt cô hồng lên, mũi đỏ bừng, hình như cô vừa khóc.
Trông giống như người bị bắt nạt!
Anh từ từ đi về phía cô vài bước, từ trên cao nhìn chăm chú xuống cô, khàn giọng nói: “Cô muốn nhìn đàn ông thay quần áo đến như vậy sao? Bà Hoắc, tôi cũng đã lâu không giải quyết. Nếu cô sẵn lòng, chúng ta làm một lần chứ?”
Tất nhiên ôn Noãn từ chối!
Hiện giờ anh không còn tình cảm gì với cô nữa, anh chỉ coi cô như một món đồ chơi.
Hoắc Minh đã bắt đầu hôn cô, trong trí nhớ anh không có kinh nghiệm, theo bản năng đàn ông ép cô vào cửa tủ, nhéo chiếc cằm nhỏ của cô, ép cô hôn thật sâu.
Chiếc gương phản chiếu một người đàn ông và một người phụ nữ đang quấn lấy nhau.
Khuôn mặt người phụ nữ đầy nước mắt.
Hoắc Minh buông cô ra, cười lạnh: “Thật mất hứng!”
Anh nắm cằm cô, dùng ngón tay thon dài trêu chọc đầu lưỡi hồng nhạt của cô, trầm giọng nói: “Đừng đòi hỏi quá nhiều, chúng ta cùng nhau giải quyết nhu cầu không phải rất tốt sao?”
Mặc dù anh phản đối việc kết hôn nhưng cuộc hôn nhân của anh với cô đã trở thành hiện thực.
Là một luật sư, anh cần danh tiếng.
Anh không thể ly hôn, như thế sẽ bị người ngoài cười nhạo, vì vậy cách tốt nhất là tiếp tục duy trì hôn nhân với cô, nếu cô đồng ý, thỉnh thoảng họ có thể giải quyết nhu cầu sinh lý của nhau.
Theo thỏa thuận ly thân, mỗi tuần anh sẽ qua đêm ở nhà cô một lần, dành thời gian cho con cái là thứ hai, nhưng chủ yếu là vì anh cũng có nhu cầu sinh lý!
Hoắc Minh nghĩ, nếu cô thông minh thì nên ký vào bản thỏa thuận này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK