Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh tùy tiện một đời.
Lúc đó, anh hoảng sợ hơn bao giờ hết, anh cảm thấy bản thân như đã mất đi thứ gì đó!
Anh muốn nắm lây.
Nhưng mà ôn Noãn, đã quyết định buông tay.
Anh xem nhật ký, nghe lại đoạn ghi âm.
Điều anh nhớ nhất, là những thái độ mà ôn Noãn đối với anh từ trước tới nay.
Anh đế Sở Liên ở lại văn phòng.
Anh bỏ rơi cô vào ngày đầu năm mới, đi cứu Sở Liên.
Anh trách cô lòng dạ độc ác, sau khi anh bị lạnh nhạt, cho phép sở Liên đến gần, anh kiếm tra cảm giác của bản thân đối với ôn Noãn.
Anh, trong lúc giận dữ, cùng với nữ minh tinh tung scandal.
Ôn Noãn không ‘ôn ào cũng không gây rối, cô bình tĩnh ký tên, cô cuối cùng cũng từ bỏ đoạn tình cảm này!
Cô không cần anh nữa rồi!
“Ôn Noãn!” Hoắc Minh chầm chậm đi tới, gọi cô.
Cô trực tiếp đứng lại, đứng dưới ánh mặt trời, ngón tay giữa của cô đeo chiếc nhẫn kim cương 52 cat phát ra ánh sáng lấp lánh, mắt của Hoắc Minh bị chói đến mức đau nhức.
Anh cất tiếng nói: “Anh đã xem qua nhật ký, cũng nghe đoạn ghi âm rồi!”
Anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc đó anh lại nói không nên lời.
Cho dù anh là luật sư giỏi.
Cho dù, anh ở trên tòa án, miệng lưỡi sắc bén.
Hoắc Minh có chút ngơ ngác.
Tinh cảm dâng trào trong bút ghi âm còn mãnh liệt hơn nhiều so với mối tình thanh xuân không biết bao nhiêu năm với Kiều An, anh lắng nghe giọng nói quen thuộc của bản thân, làm thế nào bày tỏ tình cảm với một người con gái!
Anh thừa nhận, bản thân đã bị sốc!
Nghe xong, ôn Noãn giật mình.
Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, cô không hỏi gì thêm, chỉ nhỏ giọng hỏi anh: “Đồ vật đó đáu?”
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “ở trên xe!”
“Tôi cùng anh đi lấy nó!”
ôn Noãn đi về phía cổng nghĩa trang, lúc đi ngang qua anh, Hoắc Minh nắm cổ tay cô, không thể lấy ra được.
“Ôn Noãn, em đã hứa là sẽ không bỏ anh!”
“Anh cần thời gian!”
Ồn Noãn khẽ chớp mắt, nhìn xuống, ánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn kim cương.
“Hoắc Minh, tôi đợi anh chưa đủ lâu sao? Cơ hội mà tôi đã cho anh chưa đủ nhiều sao?”
“Tôi đã hứa! Nhưng, tôi cũng chưa từng nghĩ ra là có một sở Liên xuất hiện, tôi cũng chưa từng nghĩ ở trong lòng anh, cô ta quan trọng hơn tôi… còn có vị nữ minh tinh kia!”
“Nếu như là anh ấy, sẽ không nỡ làm như vậy với tôi!”
Ôn Noãn nói xong, rất mệt mỏi.
Cô hất tay của anh ra đi về phía nghĩa trang, ánh mặt trời chiếu vào, mắt cô nóng rát…
Hoắc Minh đứng im tại chỗ.
Anh nhìn thấy bức tường đá đó, Hoắc Minh và Ôn Noãn.
Anh đột nhiên hiểu được,
Anh còn chưa kịp yêu cô, ôn Noãn đã để lại tình yêu của cô, chôn vùi nơi đây rồi.
*
Mặc dù nhà họ Hoắc khiêm tốn thế nào, tin tức mà bọn họ ly hôn, vẫn truyền ra ngoài.
Các phương tiện truyền thông lớn, tuy không dám nói trực tiếp.
Nhưng tỏ ra rất thất vọng thì chung quy vần có.
Một người ngoài cuộc đã xác nhận tin tức, người đó ảnh hậu Phương Nghiên, có người đã bắt buộc công bổ tin chính thức.
Cô ta làm như vậy, là vì có vài phần tự tin.
Cô ta đã gặp qua vợ của luật sư Hoắc, nên nói là vợ cũ, là một người phụ nữ rất đẹp.
Hôm đó ở quán ăn, luật sư Hoắc ở trước mặt vợ, đưa cho cô ta một chút đồ ăn nhẹ.
Sau đó cô ta nghe thấy, bọn họ nói về chuyện ly hôn.
Cô ta cho rằng luật sư Hoắc là vì bản thân, dù sao so với con dâu nhà hào môn, cô ta chắc chắn quyến rũ hơn, bên cạnh đó đối phương lại sinh hai đứa con nên ắt hẳn thân hình sẽ không bằng mình.
Ảnh hậu đăng trên Facebook [Tháng tư tốt lành, cậu Hoắc!]
Hình ảnh, là bức ảnh bữa tiệc cùng với Hoắc
Minh.
Tin này vừa đăng lên đã ngay lập tức trở thành chủ đề nóng.
Năm phút sau, bài đăng bị phía bên nhóm quan hệ xã hội xóa bỏ.
Quần chúng ăn dưa lại cực kỳ hưng phấn.
Scandal Hoắc Minh cùng với ảnh hậu, là thật hay giả, không thể biết được.
Nhưng luật sư Hoắc và vợ, nhật định ly hôn rồi!
Ba ngày sau, tin tức bọn họ ly hôn tràn ngập toàn bộ trên nền tảng xã hội… nhà họ Hoắc vẫn khiêm tốn như mọi khi, ôn Noãn sẽ không chủ động đứng ra thu hút dư luận.
Ly hôn không phải là việc mọi người chưa gặp qua.
Cô làm việc như thường, chăm sóc hai đứa con… Hoắc Tây được cô bảo vệ cô rất tốt!
Mọi người phát hiện, người vợ cũ ôn Noãn này, không những không buồn không thất vọng, ngược lại làn da càng căng mọng đầy đặn hơn.
Buổi tiệc kết thúc.
Lối vào khách sạn, đèn pha lê sáng rực.
Ôn Noãn mặc quần áo sang trọng, bước ra cùng Hạ Như Lâm, vừa đi vừa thảo luận công
việc.
Đêm tháng tư, vẫn hơi lạnh.
Hạ Như Lâm lấy chiếc áo choàng trong tay, khoác lên cho ôn Noãn: “Tổng Giám đốc ôn, có hơi lạnh, mặc thêm áo vào!”
Ôn Noãn nở nụ cười: “Được, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
Hạ Như Lâm cũng nở nụ cười: “Dự án phát triến phía Nam!”
Ôn Noãn nhìn xuống, suy nghĩ nói: “Đây là dự án quan trọng của công ty, tháng sau tôi với anh đi khảo sát một chút!”
Tim của Hạ Như Lâm, nhảy lỡ một nhịp.
Anh ta chăm chú nhìn dáng vẻ bình tĩnh dung ung của ôn Noãn, có phần khao khát.
Cô như vậy thật tốt!
òn Noãn còn muốn nói gì, người xuống xe đợi cô, thế mà là Hoắc Minh.
Hoắc Minh ngồi trong xe rất lâu.
Anh là đàn ông, anh nhìn thấy rõ trong mắt của Hạ Như Lâm có tình cảm… Anh có chút khó chịu, người bên cạnh này là anh đã tự mình giao cho Ôn Noãn!
Ôn Noãn nhìn thấy anh, cũng không quá bất ngờ.
Cô chào tạm biệt với Hạ Như Lâm, ngồi lên xe, Hoắc Minh theo sau.
Anh hơi khấn trương nói: “Đó không phải là thật! Anh không thích cô ta Ị”
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với người khác, lúc đó chỉ vì giận ôn Noãn.
òn Noãn lại phớt lờ.
Cô hạ cửa xe xuống, cười mỉm: “Với mối quan hệ chúng ta hiện tại, là thật hay giả đã không còn quan trọng rồi! Luật sư Hoắc, khi nào anh tái hôn thì tôi sẽ đi mừng một phong bì lớn!”
Hoắc Minh tức giận, cô cũng thật rộng lượng.
Anh nhìn về phía xe bên kia, châm điếu thuốc lá, nhưng chưa hút được hai hơi lại vứt nó đi.
Anh buồn bực hỏi cô: “Không phải em dự tính tái hôn chứ?”
Ôn Noãn nghĩ một chút: “Không biết nữa! Nhưng lỡ như gặp được người thích hợp, thì nói không chừng!”
Hoắc Minh nghĩ đến Hạ Như Lâm.
Bọn họ lúc nãy, thật thân mật…
Đến ngã tư, ôn Noãn xin xuống xe, Hoắc Minh lại nói muốn đi thăm hai con.
ôn Noãn im lặng một lúc.
Cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, tôi không quản anh hổi hận hay không, hoặc đột nhiên phát hiện ra có một chút hứng thú với tôi, nhưng chuyện tôi muốn nói với anh là nếu anh muốn gặp con, được, nhưng xin anh đừng quấy rối tôi bằng thân thế và lời nói Nếu không, đến cả vợ chồng đã ly hôn
chúng ta cũng khó làm.”
“Hôm nay muộn rồi, lần sau đi!”
Cô đã cự tuyệt anh, chỉ vì cô biết ý anh không ở trong lời nói. Cô nam quả nữ, một mình trong đêm khuya, nếu anh dùng sức mạnh thì cồ sẽ phản kháng không nổi.
Cuối cùng, Hoắc Minh xuống xe giữa chừng.
Lão Triệu khen ngợi ôn Noãn làm rất tốt, làm rất đúng, với đàn ông thì phải lạnh nhạt như vậy.
Ôn Noãn thì cảm thấy mệt mỏi.
Đêm dần trở nên tối hơn, chiếc xe RV màu đen dừng trước một căn biệt thự, lúc ôn Noãn xuống xe thắt chặt khăn quàng cố, ánh sáng mờ màu vàng, cô từ từ đi lên lầu nhìn hai đứa con.
Cô được dẫn Hoắc Tây và Doãn Tư đi, là ý của Hoắc Chấn Đông.
Nên cô rất biết ơn.
Doãn Tư còn nhỏ, ăn no thì ngủ, bảo mẫu đã chăm sóc rất tốt cho cậu bé.
ôn Noãn đi tới phòng của Hoắc Tây.
Phòng của đứa trẻ màu hồng, cô bé Hoắc Tây mặc bộ đồ ngủ, nằm lộn ngược trên giường.
Ôn Noãn cởi giày cao gót ra, đi qua vổ về mông của cô bé.
Tiếu Hoắc Tây lật lại.
Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, dụi vào quần áo của ôn Noãn: “Mẹ thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn nhét cô bé vào chăn, dịu dàng hỏi: “Muộn như vậy rồi, tại sao không đi ngủ?”
Hoắc Tây dựa vào trong lòng ngực cô, nói nhỏ: “Con nhớ bố rồi!”
Ôn Noãn có hơi buồn
Cô mở miệng nói khẽ: “Vậy con gọi điện thoại cho bố có được không?’
Tiểu Hoắc Tây rất vui vẻ.
Cô bé lấy điện thoại màu hồng phấn của mình, gọi điện thoại cho Hoắc Minh, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh….
Ôn Noãn không muốn khiến anh ảo tưởng, cô ra khỏi phòng con, cho Hoắc Tây cùng anh nói chuyện.
Hoắc Tây rất thích Hoắc Minh.
Cô bé mở miệng nói lại chính là: “Con nhớ bố ròi!”
Cô bé muốn cùng bố đi ngủ, cô bé muốn gác chân nhỏ lên bụng của bố, như vậy thật ấm áp…
Hoắc Minh vừa mới về nhà.
Anh vừa mới cởi cà vạt, âm thanh trầm lắng: “Mẹ con đâu?”
Tiểu Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mẹ đã về rồi! Trên người mẹ có mùi thơm! Nhưng mà con vẫn nhớ bố… Con muốn bố đọc truyện cổ tích cho con.”
Trong lòng Hoắc Minh giống như thủy triều.
Anh luôn có trái tim sắt đá, nhưng phút chốc nghe được giọng nói của con gái, anh bổng nhớ cô bé da diết.
Anh muốn một gia đình.
Hoắc Minh tìm một cuốn truyện cố tích, nhẹ nhàng kiên nhẫn đọc cho Tiểu Hoắc Tây nghe…
Màn đêm buông dần.
Tiểu Hoắc Tây từ từ ngủ thiếp đi.
Cuối cùng ôn Noãn lấy điện thoại đi, nói nhỏ: “Con bé ngủ rồi!”
Hoắc Minh nghe thấy giọng nói của ôn Noãn, tim đập nhanh, thế mà có chút cảm giác, anh thấp giọng hỏi vấn đề mà tối nay anh muốn hỏi: “Ôn Noãn, chúng ta còn có thể không?’
ôn Noãn ngấn người.
Trong giây lát, cô thấp giọng nói: “Không thể!”
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Cô không khóc, bởi cô đã vì anh mà khóc quá nhiều rồi, những việc đó cô nhìn như không quan tâm, thực sự nội tâm cô đang dằn vặt
Phía bên kia điện thoại, Hoắc Minh cũng từ từ tắt điện thoại.
Anh đổ cho mình một ly vvhiskey.
Anh lấy đoạn video đó ra, xem hết lần này đến lần khác, nhìn thấy ôn Noãn không chế mọi ham muốn của mình.
Bây giờ anh đã biết bản thân từng yêu cô sâu đậm thế nào.
Bọn họ từng yêu rất sâu sắc.
Bây giờ, anh không thế chấp nhận có một ngày ôn Noãn sẽ thích người khác, làm những chuyện thế này với người khác trên giường, chỉ cần nghĩthôi anh đã không chịu được rồi!
Toàn bộ cơthế của cô phải là của anh!
Ngoài cửa, có tiếng gõ.
Hoắc Minh tắt video đi, giọng khàn khàn nói: “Vào đi”
Người vào là Hoắc Minh châu, trong tay bưng một phần ăn khuya, cô ấy nói khẽ: “Anh, mấy ngày nay anh đã không ăn gì đàng hoàng rồi.
Hoắc Minh mỉm cười nhẹ nhàng, chấp nhận lòng tốt của cô ấy.
Hoắc Minh Châu ngồi xuống, có chút áy náy nói: “Anh, bây giờ có rất nhiều người theo đuối chị dâu, anh không cảm thấy nguy hiểm rình rập sao?”
Hoắc Minh không ăn nối nữa.
Anh lau môi dưới, bình tĩnh hỏi: “Làm sao để theo đuổi?”
Hoắc Minh Châu nói nhỏ: “Tặng quà a!”
“Vậy chị dâu em thích gì?”
Hoắc Minh châu cấn thận nghĩ, nghĩ rất lâu, cô ấy mới rưng rưng nói: “Chị ấy thích nhất, là anh đó.”
Hoắc Minh giật mình.
Anh không nghĩtới, sẽ là một đáp án như vậy.
Anh lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút thuốc trong im lặng, lại nhấm đi nhẩm lại lời của Hoắc Minh châu trong lòng và xem xét, cuối cùng lại cười chua xót: “Nhưng bây giờ cô ấy không cần anh nữa.”
Anh muốn tái hợp, muốn quay lại.
Nhưnq ôn Noãn lại khônq cho anh cơ hội…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK