Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn tựa vào sân thượng, nhìn vầng trăng non lưỡi liềm trên bầu trời, đúng vậy, Cảnh Sâm và Bạch Vi còn rất trẻ, sẽ vẫn có thể có con, nhưng cho dù sau này có sinh thêm mấy đứa nữa thì cũng không phải đứa trong bụng hiện giờ!

Hơn nữa nếu không có đứa bé, bọn họ còn tiếp tục được sao?

Ôn Noãn cũng không phải người tốt bụng gì, nhưng cô chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc của Bạch Vi thì lại đau lòng.

Đêm đã khuya...

Cô gọi cho Hoắc Minh, nhưng di động anh tắt máy, mãi đến một giờ sáng anh mới gọi lại, giọng nói hơi khàn: “Ôn Noãn, sao vậy? Anh đang công tác ở thành phố C, sáng mai mới về!”

Anh báo cáo cẩn thận, như thể cuộc tranh cãi của ngày hôm đó chưa từng tồn tại!

Ôn Noãn im lặng thật lâu, mới khẽ nói: “Chuyện ngày hôm đó, tôi muốn nói chuyện lại với anh.”

Hoắc Minh cười khẽ: “Em đồng ý?”

“Không!” Ôn Noãn cố gắng nói một cách hòa nhã: “Nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể thương lượng!”

Hoắc Minh cười như gió xuân ấm áp.

Lúc này, anh mới dự xong một buổi tiệc, đang đứng hóng gió ở sảnh khách sạn, tâm trạng anh cực kỳ tốt.

“Vậy tối mai chúng ta ăn một bữa cơm đi.”

“Nói chuyện ở văn phòng của anh!”

“Ôn Noãn, em cảm thấy ở văn phòng thích hợp bàn về chuyện tương lai của chúng ta sao?”

Ôn Noãn hơi căm tức.

Cô nghiến răng: “Hoắc Minh, tôi muốn nói chuyện của Bạch Vi!”

Anh không lên tiếng, chỉ im lặng cầm điện thoại chờ cô thỏa hiệp.

Nói về sự kiên nhẫn thì Ôn Noãn sao có thể là đối thủ của anh?

Thật lâu sau, cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, cho dù là chuyện liên quan đến... chúng ta, vậy tôi cũng muốn nói chuyện với anh ở văn phòng, nếu không chúng ta đừng nói nữa.”

Hoắc Minh cũng nhường bước.

Anh cẩn thận nói: “Được! Mười giờ sáng mai anh sẽ rảnh nửa tiếng.” Anh nói xong, lập tức cúp máy.

Ôn Noãn cầm điện thoại di động, tim đập mạnh một hồi lâu.

Hôm sau, Ôn Noãn đúng giờ đến văn phòng luật sư.

Mọi người ở đây đều nhận ra cô, dù sao Ôn Noãn suýt nữa đã thành mợ Hoắc. Thư ký Trương không có ở đây, thư ký thứ hai của Hoắc Minh dẫn cô vào phòng làm việc.

“Cô Ôn, mời! Luật sư Hoắc đang chờ cô.”

Cửa mở ra, Hoắc Minh ngồi ở sau bàn làm việc, đang gọi điện thoại. Hôm nay anh vẫn mặc suit ba mảnh, vai rộng eo thon chân dài, trong sự kiêu ngạo còn có một chút ngoài lạnh trong nóng.

Thư ký thứ hai chớp mắt.

Dạo này hình như luật sư Hoắc rất chú ý đến vẻ bề ngoài, trước đây mặc dù cũng rất đẹp, nhưng tuyệt đối không lấp lánh tỏa sáng, chói lòa như bây giờ.

Cô ấy thưởng thức một lát rồi đi pha cà phê.

Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn chăm chú, nói với người trong điện thoại: “Cậu theo đó mà làm! Cứ như vậy, tôi có khách hàng tới.”

Anh cúp máy, ra dấu bảo Ôn Noãn ngồi xuống.

Ôn Noãn ngồi xuống sô pha đơn da bò trước cửa sổ sát đất, trước mặt có một cái bàn nhỏ, phía trên đặt mấy khung ảnh, đa số là ảnh Hoắc Minh ở tòa án, có lẽ là vụ kiện mà anh cảm thấy hài lòng.

Ánh mắt Ôn Noãn dừng lại.

Chính giữa có một khung ảnh, là ảnh của cô, là hình ảnh cô đánh đàn trong căn hộ của anh.

Cô nhớ hôm đó là lần đầu tiên bọn họ quan hệ với nhau, anh tặng cô đàn dương cầm trị giá chục triệu, lúc ấy cô đã thẹn thùng đồng ý lời yêu của một người.


Đến cuối cùng mới vỡ lẽ, cái gọi là yêu này chưa từng mang ý nghĩa gì...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK