Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây bận rộn mấy ngày, cũng đã rất mệt.
Không thu dọn hành lý, đá rơi giày liền đi vào phòng ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ.
Khi màn đêm buông xuống, cô mới tỉnh lại.
Mùi thức ăn truyền đến mũi, đèn ngủ trên đầu giường đã được mở, cảnh sắc mờ nhạt, làm cho cô không phân rõ được đây là ngày hay đêm.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Trương Sùng Quang dựa vào cạnh cửa.
“ở nước ngoài vài ngày, nhất định đã rất nhớ đồ ăn Trung Quốc nhỉ!”
Cậu nói rất nhẹ nhàng, cả người cũng dịu dàng ấm áp, áo trắng quân tây đen, như là anh vốn ở tại trong nhà này, như là anh chưa bao giờ rời đi.
Hoắc Tây yên lặng nhìn cậu.
Gương mặt của cô có chút mê mang, không giống như thường ngày.
Trương Sùng Quang đi tới, cúi người hôn môi cô: “Nhìn tôi đến khờ luôn rồi?”
Hoắc Tây ôm lấy cố cậu.
Cô ngửa đầu, mái tóc đen dài tán loạn sau vai, mềm mại lại gợi cảm.
“Tại sao cậu lại ở lại?”
Thật ra là muốn, nhưng mà Hoắc Tây không thể nói ra.
Trương Sùng Quang cười: “Ăn cơm với cậu, tôi mới đi!”
Cậu thẳng thắn như vậy, vậy mà trong lòng Hoắc Táy không biết phải làm sao, nhưng cô cũng không thế nói ra lời giữ cậu lại.
Giữ cậu lại, tương đương với việc đồng ý ở bên cạnh cậu ấy.
Cô thật sự chưa nghĩ thông suốt.
Cuối cùng cô khẽ nói: “Tôi đi tắm trước đã!”
Trương Sùng Quang mỉm cười.
Hoắc Tây vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước ấm đổ xuống người cô làm cho lòng cô vốn đang loạn lại càng thêm rối…Lúc đi ra, Trương Sùng Quang đưa cô khăn tắm, cũng không có làm gì cả.
“Cảm ơn!” Hoắc Tây mặc áo choàng tắm, vén tóc ướt lên.
Lúc cô dùng các sản phẩm dưỡng da, Trương Sùng Quang sẽ sấy tóc cho cô.
Trước gương, có thể thấy rõ biểu cảm của nhau, nhưng ai cũng không dám nhìn.
Một khi nhìn thì sẽ khai súng phát lửa.
Cuối cùng, cậu sờ nhẹ mái tóc đen của cô, thấp giọng nói: “Ăn cơm!”
Hoắc Tây đi ra ngoài với cậu.
Thực sự rất thịnh soạn, cậu làm nồi lẩu, thậm chí còn làm mấy món ăn vặt, chỉ nhìn cũng đã thấy ngon.
Hoắc Tây ngòi xuống, thuận miệng nói: “Cậu đúng là có tài làm nội trợ trời cho đấy.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm sâu: “Có thế mà! Chỉ cần cậu muốn.”
Hoắc Tây liếc cậu một cái, cười nhạt, ăn mấy miếng rồi nhẹ giọng hỏi: “Đồ đạc còn lại, khi nào thì cậu chuyến đi?”
Vừa nói xong, chiếc bát trước mặt có thêm một miếng thịt bò cuộn.
“Ăn cơm trước!”
Hoắc Tây nhíu mày: “Không phải cậu không muốn chuyển đi đấy chứ?”
Trương Sùng Quang vẫn không trả lời vấn đề này, Hoắc Tây lấm bẩm: “Thỉnh thoảng tới đây nấu cho tôi bữa cơm, cũng rất tốt, tài nấu ăn không tệ!”
“Chỉ có tài nấu ăn thôi sao?”
“Tôi nghĩ ở trên giường tôi càng làm cậu thỏa mãn hơn.”
Hoắc Tây suýt nữa đã sặc nước, cô trừng mắt với cậu: “Này, ở đây là trong nước chứ không phải nước ngoài đâu.”
Trường Sùng Quang chăm chú nhìn cô, hia mắt đầy ấn tình: “Nhưng tôi muốn nói với cậu như vậy! Người yêu với nhau nói như vậy không phải rất bình thường sao?”
Hoắc Tây chọn một cái chén nhỏ: “Không ai là người yêu của cậu cả. Trương Sùng Quang, tôi muốn một ít tương mè.”
Cậu tốt bụng lấy một ít cho cô.
Lúc Hoắc Tây ăn cơm, nhỏ giọng nói: “Chăm sóc cậu nên là tôi, hồi nhỏ là tôi nhặt cậu về nhà, cho ăn cho uống.”
Trương Sùng Quang dịu dàng nhìn cô.
Hoắc Tây không biết nói gì nữa, cô yên lặng ngồi ăn.
Sau khi ăn xong, cậu dọn chén bàn, mặc áo khoác ngoài có vẻ như chuấn bị đi về nhà.
Hoắc Tây tiễn cậu tới cửa.
Cậu lại cúi đầu nói nhỏ: “Theo tôi ra ngoài một chút đi! Hoắc Táy, người yêu với nhau cũng không nên chỉ có lên giường đúng không?”
Cò muốn từ chối, nhưng có người đã mặc áo khoác cho cô.
Đến khi hoàn hồn lại, cô đã ở trong xe của Trương Sùng Quang.
Cậu đối xe, so với chiếc trước đắt hơn rất nhiều, cậu thường ngày ngồi trong xe rất giống như người trình việc vậy, Hoắc Tây ho nhẹ: “Đi đâu vậy?”
“Đi dạo chơi đi!”
“Đằng trước có một quảng trường, có một chợ đêm nhỏ, tôi dẫn cậu đi xem nhé? Các cô gái nhỏ không phải thích nhất những cái này sao?”
Hoắc Tây tựa lưng vào ghế ngồi: “Tôi cũng không phải mấy bé như Lục u.”
Trường Sùng Quang cười rất nhẹ, không nói gì thêm, nhưng lại chạy xe nhanh hơn chút.
Đêm xuân, trong xe yên tĩnh.
Đôi nam nữ từng thích nhau khi còn trẻ, hiện tại, lại có thêm chút quan hệ xác thịt, chung quy vần ám muội.
Ai cũng không nói một lời.
Mười phút sau, Trương Sùng Quang dừng xe, đi qua mở cửa xe cho Hoắc Tây.
Hoắc Tây nhìn thấy mấy bà thím đang khiêu vũ ở quảng trường phía trước, híp mắt không chịu xuống: “Trương Sùng Quang cậu không phải nói có chợ đêm sao, sao lại là quảng trường khiêu vũ?”
Trương Sùng Quang bật cười.
Cậu nửa ôm cô xuống, cúi đầu hôn lên vành tai cô: “Đi qua chỗ này là tới! Cậu vội cái gì!”
Hoắc Tây kỳ quái nhìn cậu: “Sao cậu lại quen thuộc chỗ này như vậy?”
“Bởi vì tôi sổng ở đây! Sau khi ăn xong, tôi thích xuống lầu đi dạo.”
Hoắc Tây càng kỳ quái liếc cậu một cái.
Trương Sùng Quang kéo tay cô, giống như cặp vợ chồng già, thong thả đi dạo.
Hoắc Tây chưa từng đi theo người khác như vậy.
Cô ít nhiều hơi không được tự nhiên, nhưng sau đó cậu lại dứt khoát nữa kéo cô vào trong ngực, giọng khàn khàn hỏi: “Như vậy đã tốt hơn chưa?”
Hoắc Tây đá cậu một cái.
Nhưng mà cậu lại tiện thế cúi đầu, hòn lên môi cô.
Đêm hơi lạnh, bờ môi của cậu ấm áp, mang theo sức mạnh nam tính đặc biệt cứ như vậy mà xâm chiếm cô, ngay tại nơi đường giao nhau đầy kẻ qua người lại…
Mọi người xung quanh đang nhìn, nhưng bọn họ như đã quên hết mọi thứ!
Nụ hòn qua đi, Trương Sùng Quang ghé sát vào tai cô nói: “Đã muốn hôn em từ lâu, nhưng sợ em không vui! Mười ngày qua em thế nào? Em cũng thật vô tâm, một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không chủ động cho anh.”
“Cậu cũng không có chủ động mà?”
Trương Sùng Quang lại hôn nhẹ cô: “Vậy tối nay anh bắt đầu chủ động!”
Mặt Hoắc Tây có chút nóng, cô đấy cậu ra, đi về phía trước.
Trương Sùng Quang đi theo.
Một lát sau, Hoắc Tây chỉ vào một cái xe đẩy nhỏ, nói: “Bên kia vậy mà có bán hạt kê rang đường?… Trương Sùng Quang, cậu đã biết trước rồi phải không?”
Cậu cười nhưng không nói, cùng cô bước tới trước.
“òng chủ, lấy loại này một cân.”
Chủ xe vừa nhấc mắt đã thấy hai người phát ra ánh sáng vàng lập lòe, vừa nhanh nhẹn cân đồ vừa nói: “Anh với vợ đi dạo tiêu cơm nhỉ! Nhìn thực xứng đôi.”
Trương Sùng Quang đưa một trăm đồng, không cần thổi lại.
Cậu cười nhẹ nói: “Đúng vậy! Kết hôn xong mới chuyển đến đây, cũng vừa mới hơn tháng.”
Chủ xe đưa gói đồ cho cậu, còn nói thêm lời chúc: “Chúc hai người sớm sinh được quý tử!”
Hoắc Tây ho nhẹ, nhưng không vạch trần Trương Sùng Quang.
Đi được một đoạn đường, cô mới nhẹ giọng nói: “Không tìm thấy người đế kết hôn à? vẫn còn hy vọng với tôi?”
Trương Sùng Quang lột một hạt kê cho cô, đưa cho cô ăn, không nhanh không chậm nói: “Chúng ta sống với nhau không phải rất tốt sao? Các phương diện đều cực kỳ hòa hợp.”
Hoắc Tây im lặng không nói gì.
Cậu biết, cô không thế đưa ra quyết định ngay lập tức, thế nên cũng không ép buộc cô, cậu giơ tay xoa nhẹ tóc cô: “Chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể để cho em từ từ suy nghĩ!”
Nhưng mấy ngày này, cậu muốn chăm sóc cô, cũng không cho phép cô ở cùng với người đàn ông khác.
Trương Sùng Quang cũng không phải là người có tính chiếm hữu mạnh, chỉ có Hoắc Tây, cô vừa liếc mắt với người ngoài một cái, cậu liền thấy đắng họng.
Trong gió đêm, hai người đối mặt.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên: “Đều là vì mày làm luật sư, hại tao với ông Chu ly hòn, việc
làm ăn của ông Chu cũng lụn bại! Nếu không phải mày, bây giờ tao vẫn còn là bà chủ cao quý.”
Người tới vẫn chưa giải thích, đã muốn cào vào mặt Hoắc Tây.
Động tác kia, chắc chắn là đã cào qua vô số kẻ thứ ba, mới có thể điêu luyện như vậy.
Hoắc Tây trốn không được.
Không ngờ rằng, Trương Sùng Quang chắn ở phía trước cô, kết quả là mặt cậu bị người phụ nữ cào ra mấy vệt, còn chảy ra máu, vừa nhìn đã thấy hãi.
“Trương Sùng Quang! Cậu bị ngốc à!”
Trương Sùng Quang vẫn ngăn Hoắc Tây lại, cậu không có nguyên tắc là không đánh phụ nữ, không chút thương xót đá người phụ nữ kia ra xa, người phụ nữ kia ngã xuống đất bắt đầu khóc lóc om sòm, không hề có chút nào bộ dáng phong thái của bà chủ.
Theo lời khóc lóc kể lể của bà ta, có thế nghe ra, người phụ nữ kia sau khi ly hôn với Giám đốc Chu, việc làm ăn của Giám đốc Chu không tốt, bà nghĩtới tình cảm vợ chồng nên đem năm nghìn vạn đưa cho Giám đốc Chu quay vòng vốn, nào biết được mất hết cả vốn.
Thế nên bây giờ lại trách cứ Hoắc Tây.
Người bốn phía xung quanh đều nhìn về phía
Hoắc Tây và Trương Sùng Quang, muốn nghe xem bọn họ nói thế nào.
Hoắc Tây cười lạnh: “ở tòa ly hôn tôi lấy lại cho bà được năm triệu, vốn dĩ bà có thể sống một cuộc sổng an nhàn, là bà tự mình mềm lòng đưa tiền cho Giám đốc Chu, bây giờ còn trách ai được!”
Người phụ nữ ngồi dưới đất, một lúc lâu cũng không nói gì.
Hoắc Tây có tính cách mạnh mẽ, cô cũng không có thấy bà ta đáng thương mà nhân nhượng, trực tiếp báo cảnh sát.
Trong một lát, người phụ nữ được đưa đi để lấy lời khai.
Khi mọi việc kết thúc, trời đã rạng sáng, khi đi ra khỏi cục cảnh sát Hoắc Tây nhìn Trương Sùng Quang: “Tôi dẫn cậu đến bệnh viện kiếm tra! Mặt mày hốc hác trông không ổn lắm!”
Trương Sùng Quang thản nhiên nói: “Đi đến nhà anh đi! Hòm y tế có đầy đủ đồ hết.”
Hoắc Tây không chút do dự bước lên xe, Trương Sùng Quang cứu cô, dù thế nào cô cũng phải bôi thuốc cho cậu mới được.
Một phút sau, cậu chạy xe đến một khu vực rộng dưới lầu, cùng với Hoắc Tây đi đến tầng đỉnh của căn nhà.
Căn nhà bốn trăm sáu mươi mét vuông được trang trí xa hoa.
Và cũng rất trang nhã.
Cậu lấy hòm thuốc ra, ngồi trên sô pha: “Không phải nói muốn bôi thuốc cho anh sao?”
Hoắc Tây đổi giày, ngồi bên cạnh cậu, cẩn thận lau vết thương cho cậu: “Cào thật độc ác! Trương Sùng Quang cậu không ngốc đấy chứ?”
Cậu lẳng lặng nhìn cô, giọng nói có chút thấp: “Đàn ông không sao cả! Con gái có vết cào trên mặt thì không đẹp.”
“Mặt đàn ông cũng có giá trị mà!”
Hoắc Tây vỗ gương mặt cậu: “Tổng Giám đốc Trương lớn lên đẹp như vậy, lỡ như hủy dung thì tiếc lắm!”
“Nếu bị hủy dung em còn muốn anh không?”
Cậu thấp giọng hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, không khí lập tức trở nên mờ ám.
Hoắc Tây cũng nhìn lại cậu.
Lúc này, ngôn ngữ đã trở nên dư thừa, Trương Sùng Quang ôm lấy mặt cô hôn lên.
Khuôn mặt cậu bị thương, phải tìm đúng góc độ mới không làm đau khuôn mặt kia.
Hôn xong, cả hai người đều có chút hổn loạn không thể tả.
Hoắc Tây thở dốc, mái tóc đen dài tán loạn trên vai, hơi cuộn lên.
Dáng người thon dài, chỉ mặc một chiếc váy lông cừu.
Cô bắt đầu chủ động hôn Trương Sùng Quang, hôn từ dưới cằm, từ từ đi xuổng…Trương Sùng Quang bỗng dưng nắm tóc cô, giọng nói khàn khàn: “Hoắc Tây?’
Giọng nói của Hoắc Tây lúc ban đêm, có vẻ có chút khàn.
“Không phải cậu muốn sao?”
“Trương Sùng Quang… Đừng cử động…Cậu ngoan ngoãn thì tôi sẽ khiến cậu thoải mái!”
Từng cái quần áo rơi xuống đất, dây dưa lẫn nhau, cho đến đêm khuya.
Mây tan mưa tạnh.
Hai người nằm trên giường lớn mềm mại, vì nhiệt tình quá mức mà không còn sức để hoạt động.
Thật lâu sau, Trương Sùng Quang thấp giọng hỏi: “Ôm em đi tắm nhé?”
Hoắc Tây dựa lưng vào cậu, đưa tay lôi kéo ga giường: “Tắm em gái cậu! Tôi mệt chết được! Trương Sùng Quang cậu có còn là người không?”
Cậu đúng là không phải sức của con người!
Mỗi lần đều cầu xin cô bắt nạt cậu, nhưng đến lúc sau, cậu đúng là cầm thú cũng không bằng.
Trương Sùng Quang cười nhẹ.
Cậu hôn bả vai cô: “Vậy anh đi tắm một chút.”
Hoắc Tây nhắm mắt lại, một chữ cũng không muốn nói.
Trương Sùng Quang vọt đi tắm rửa, xử lý lại vết thương trên mặt, vết thương biến thành rất thảm thiết, giống như cậu đã bị bạo hành gia (Tinh trong một tháng.
Làm xong, cậu cũng không mệt chút nào.
Đứng ở đỉnh của căn nhà, tự mình rót một ly rượu đỏ, chậm rãi nhấm nháp.
Cậu nghĩ, trong phòng ngủ có người cậu muốn.
Mấy năm nay, cậu rời bỏ rồi lại một lòng nhớ nhung người ta, cậu biết Hoắc Tây đã thả lỏng, cậu cũng không vội vã ép buộc.
Đàn ông và đàn bà, tốt hơn hết là hai bên đều bằng lòng.
Lúc này, điện thoại di động của Trương Sùng Quang reo lên, cậu nhận được cuộc gọi của cố vấn tài chính của mình ở Mỹ, nói là số tiền hai trăm triệu vốn cuối cùng ở Mỹ đã sẵn sàng, có thể
đầu tư bất cứ lúc nào.
Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Số tiền này tạm thời để yên! Tôi có việc cần dùng!”
Người nọ lỡ lời nói: “Lần này là cơ hội tốt! Nếu may mắn có thể tăng gấp bội.”
Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Tôi còn có việc quan trọng hơn cần dùng! So với kiếm tiền còn quan trọng hơn!”
Đằng dây bên kia không hiểu…
Trương Sùng Quang cúp điện thoại, cậu nghĩ, nếu Hoắc Tây muốn Lục Thước thắng thì cậu cũng muốn Lục Thước thắng, cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Tây vui vẻ!
Sáng sớm, khi Hoắc Tây tỉnh dậy, trên người là chiếc áo sơ mi đen của Trương Sùng Quang.
ở đầu giường, có một tấm chi phiếu.
Hai trăm triệu.
Hoắc Tây cầm chỉ phiếu, ngơ ngấn một lát, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Trương Sùng Quang đúng là đang ở phòng bếp.
Cậu đang làm bữa sáng, chắc là theo phong cách Châu u, làm nhiều món trông rất ngon miệng.
Hoắc Tây ôm lấy cậu từ sau lưng.
Giọng của cô nhẹ nhàng: “Phí qua đêm cao như vậy à! Hai trăm triệu, Tổng Giám đốc Trương thật hào phóng.”
Trương Sùng Quang cười.
Cậu tiếp tục làm bữa sáng: “Cái đó là cho Lục Thước mượn, nhưng mà em muốn làm phí qua đêm cũng được, nhưng phải đối tên, đối thành sính lễ đi! Nếu là phí qua đêm, tài sản của anh chắc chỉ có thể đủ cho cậu ngủ mười lần thôi.”
Hoắc Tây có ý muốn chọc tức cậu.
Cô cố ý hỏi: “Không đáng giá sao? Tổng Giám đốc Trương tối hôm qua cũng khàn hết cả giọng mà!”
Trương Sùng Quang cuối cùng nghiêng đầu, cậu nói nhỏ: “Cấn thận anh lại dạy dỗ em thêm một lần nữa!”
Hoắc Tây tin cậu có thế lực để làm.
Cô không dám trêu cậu nữa, trở nên nghiêm túc: “Nếu muốn cho Lục Thước vay tiền, cậu tự mình đưa qua là được, cần gì phải thông qua tôi?”
Trương Sùng Quang ngừng tay: “Tên nhóc này có thể đang giận tôi! Tôi đưa cho cậu ấy chắc sẽ không nhận.”
Cậu không nói, nhưng Hoắc Tây đại khái cũng đoán ra được nguyên nhân.
Hai người không nói gì.
Sau cùng, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Hoắc Táy, chúng ta sống chung đi! Lập một gia đình, sinh một hai người con trai, hoặc là em khống muốn sinh cũng được, đế Lục Thước với Doãn Tư sinh thêm mấy đứa, em cũng có con đề chơi cùng. Ngày thường chúng ta cùng nhau làm việc, ngày nghỉ có thế mang bọn nhỏ ra ngoài chơi, nếu có con gái có thế mua cho cô bé những bộ quần áo xinh đẹp, em dạy nó dương cầm, còn con trai thì để anh trông.”
Hoắc Tây không nói gì.
Nhưng cô cũng không buông eo cậu ra, một lúc lâu sau, Trương Sùng Quang nói: “Được khônq?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK