Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang cúp máy.
Cậu yên lặng nhìn Hoắc Tây, cậu đang rất đau buồn, người đàn ông sinh ra cậu đã mất, cậu cảm giác không nói nên lời.
Cậu cảm thấy đây chính là quả báo nhưng sao trong lòng cảm thấy như trút được gánh nặng.
Sau này sẽ không còn ai trên đời này chung máu mủ với cậu nữa.
Một hồi lâu, cậu mới khẽ ừ một tiếng.
Không đợi Hoắc Tây hỏi, cậu giữ chặt tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Tây à, em đi với anh được không?”
Không phải vì đưa tiễn người đàn ông đó, mà là cậu muốn Hoắc Tây đi theo cậu.
Hoắc Tây gật đầu: “Được! Em đi với anh!”
Bổ Trương sống ở một thành phố khác, cách đây 300 km, Trương Sùng Quang định lại xe đến đó.
Lúc lên xe, Hoắc Tây khẽ hỏi: “Nếu không đế em lái cho nhé? Em thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm.”
“Anh không sao!” Trương Sùng Quang nhẹ
nhàng lắc đầu.
Cậu thắt dây an toàn, ngồi im lặng mấy giây mới khởi động xe.
Ba tiếng sau, xe đến thành phố w.
Trương Sùng Quang ký tên, hai giờ sau cậu nhận được một hũ màu trắng nhỏ chứa tro cốt của một người bên trong.
Hoắc Tây chờ cậu ở bên ngoài.
Thấy cậu ra ngoài, nhẹ nhàng hỏi: “Anh muốn mang về thành phố sao?”
Trương Sùng Quang lắc đầu, giọng cậu trầm thấp: “Ông ấy chưa hết hình phạt, để ông ấy ở lại thành phố w thôi.”
Hoắc Tây không hiếu lắm.
Cậu lại dắt cô đến bờ sông của thành phố w, Trương Sùng Quang mở cái nắp hũ nhỏ, nhẹ nhàng đố một nắm tro cốt kia xuống nước.
Một lát sau, bụi xám trắng kia bay đi, chìm xuống dưới đáy.
Kết thúc tất cả…
Hoắc Tây nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu: “Anh còn hận ông ấy sao?”
Trương Sùng Quang không trả lời, chỉ nghiêng người qua, nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Tây.
Mặt cậu sát vào chân của cô, vùi vào trong
đó, thật lâu vẫn không nói gì.
Hoắc Tây không làm phiền cậu.
Cô nhìn xa xăm, trong lòng không khỏi nghĩ rằng có lẽ bóng ma tuối thơ phải điều trị suốt đời, dù cho bây giờ Trương Sùng Quang có tài sản hàng trăm tỉ, nhưng sợ rằng sự việc năm đó sẽ ở mãi trong lòng cậu suốt đời.
Họ ở lại bên bờ sông khoảng chừng nửa tiếng rồi quay trở lại.
Trương Sùng Quang lái xe về thành phổ B, đã 8 giờ tối, cậu không có xuống xe mà nhẹ nhàng nói: “Em vào nhà trước đi.”
Hoắc Tây nghiêng đầu nhìn cậu.
Giọng Trương Sùng Quang dịu dàng hơn: “Anh ra ngoài một chút! Anh sẽ trở về trước 10 giờ.
Hoắc Tây đoán được cậu sẽ đi đâu.
Cô gật đầu: “Được, anh hãy về sớm một chút!”
Nói xong cô liền xuống xe, lúc đóng cửa xe cô cúi người: “Lái xe chậm một chút!”
Trương Sùng Quang cười nhạt một tiếng.
Cửa xe đóng lại, chiếc xe thể thao màu đen chậm rãi lái đi, Hoắc Tây đứng trong gió đêm nhìn hướng cậu rời đi, cô biết cậu đi đến đâu, có lẽ là
đến mộ của mẹ cậu!
Cô lên lầu bước vào nhà, lúc đóng cửa nhẹ nhàng vuốt cố mình, sau đó tìm một xấp giấy tờ ra đọc, cô có ý muốn chờ cậu, dù cho rất mệt mỏi nhưng cô vẫn rót cho mình một ly cà phê.
Gần 12 giờ, Trương Sùng Quang mới trở về.
Khi vừa mở cửa, ánh sáng vàng mờ trong phòng khiến cậu cảm thấy ấm áp, còn Hoắc Tây vùi người trên ghế sô pha xem tài liệu, dáng vẻ cô rũ mắt xuống dịu dàng hơn so với bình thường.
Trương Sùng Quang cởi áo khoác, bước vào trong: “Sao em còn chưa đi ngủ?”
Cậu chú ý đến bộ đồ của cô, vẫn là bộ vừa ra ngoài khi nãy, rõ ràng chính là vừa về cô liền ngồi ở chỗ này… Cô vẫn chờ cậu!
Cái đồ ngốc này!
Trương Sùng Quang ném áo khoác lên ghế sô pha, nghe thấy Hoắc Tây nói: “Em chờ anh! Chỉ còn một trang, em đọc xong rồi ngủ!”.
Trương Sùng Quang giật lấy tờ tài liệu của cô: “Có phải cũng chưa ăn cơm không?”
Hoắc Tây ngẩng đầu: “Còn anh thì sao, không phải cũng chưa ăn đấy chứ?”
Trương Sùng Quang cười nhạt một tiếng: “Vậy anh đi nấu hai tô mì, em muốn ăn món gì?”
“Vậy nấu… mì thịt băm ớt xanh đi, anh nấu
món đó ngon!”
“Được, vậy mì thịt băm ớt xanh!”
Hoắc Tây nhìn cậu một bên cuốn tay áo lên, dáng vẻ đi vào phòng bếp, vai rộng eo nhỏ chỉ để ngắm cũng cảm thấy không tệ!
Cô lại nghĩ, thực ra bây giờ bọn họ như vậy cũng rất tốt!
Không đến nửa tiếng, Trương Sùng Quang liền nấu xong hai tô mì, còn nấu canh.
Lúc Hoắc Tây còn đang thưởng thức từng miếng, cậu đã ăn xong.
“Sao anh ăn ít vậy?” Hoắc Tây nhịn không được nói: “Chút ấy sao đủ no chứ!”
Cậu vổ nhẹ lên tấm lưng của cò: “Ăn không ngon miệng! Anh đi hút điếu thuốc, một lát em hãy đi ngủ trước!”
Hoắc Tây muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cô vẫn không nói gì, ăn mì xong cô thu dọn bát đĩa, tự mình đi tắm rửa đi ngủ, thế nhưng chỗ nào có thể ngủ được đây!
Trương Sùng Quang dựa người trên lan can sân thượng hút thuốc lá.
Thực ra đêm nay cậu không nên trở về, cả người cậu đều mang năng lượng tiêu cực, sẽ ảnh
hưởng ít nhiều đến Hoắc Tây, thế nhưng cậu lại nhớ cô ở bên cạnh, dù chỉ là cách tương đối gần, không sờ được không chạm được cũng tốt rồi.
Màn đêm buông xuống, cuối cùng Hoắc Tây không chịu được đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, Trương Sùng Quang không nằm bên cạnh, giường cũng không có dấu vết cậu đã ngủ qua.
Chỉ là trong căn hộ có mùi thơm của cà phê và Hamburger.
Hoắc Tây mang dép lê bước ra ngoài, Trương Sùng Quang đã làm xong bữa sáng, đang ngồi trước bàn ăn đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân của cô, cậu nghiêng đầu mỉm cười: “Tỉnh dậy rồi sao?”
Hoắc Tây nhìn cậu: “Anh… cả đêm qua không ngủ sao?”
“Không có! Nhìn thấy em ngủ rồi anh không làm phiền em, ngủ ở phòng khách!”
Trương Sùng Quang vỗ nhẹ eo cô: “Đi rửa mặt, ra ăn sáng.”
Hoắc Tây vẫn nhìn cậu chằm chằm.
Giọng điệu của cậu liền dịu dàng: “Anh không sao! Thực ra… cũng chỉ là người không quan trọng!”
Hoắc Tây lẩm bẩm nói: “Nói một đằng làm
một nẻo! Trương Sùng Quang, thực ra anh khóc ở trước mặt em cũng đâu phải là chuyện mất mặt gì! Anh như thế nào em còn chưa thấy qua sao?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sáng rực.
Hoắc Tây nhanh chóng chạy đi, một lát sau cô thay quần áo, cùng ra ăn sáng.
Trương Sùng Quang giống như mọi ngày đều rót sữa bò cho cô, ăn sandwich, cậu vô cùng bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, giống như người đàn ỏng đã mất kia thật sự không quan trọng trong lòng cậu, chỉ có nửa ngày liền quên đi.
Hoắc Tây không thế đánh giá, cô nghĩ rằng dù sao vẫn muốn chính cậu đón nhận.
Cô cúi đầu uống sữa tươi, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Hoắc Tây, chúng ta kết hôn đi!”
Hoắc Tây suýt phun một ngụm sữa bò ra ngoài.
Được lắm, cậu lại thế nữa rồi!
Đây là cầu hôn, cậu lại coi là đang bàn chuyện nhà cửa chứ!
Cô vừa cử động, Trương Sùng Quang liền nắm chặt tay của cô, giọng khàn khàn nói: “Hoắc Tây, anh thật sự nghiêm túc.”
Hoắc Tây nhìn anh chăm chú, hơn nửa ngày
mới nói ra được mấy chữ: “Có phải là quá sơ sài rồi không?”
Cậu cười: “Nhẫn đính hôn em cũng đã đeo lên rồi! Ngoài ra, nếu như em muổn gì đó lãng mạn, anh có thế lên kế hoạch. Điều kiện trước tiên là em phải đồng ý trước.”
“Em không đồng ý, anh liền không làm sao?” Hoắc Tây cố ý cãi lại cậu.
Trương Sùng Quang cười rất dịu dàng, cuối cùng cũng mang theo chút niềm vui.
Hoắc Tây không khỏi ngẩn ngơ.
Trương Sùng Quang hỏi: “Ngốc quá! Mau trả lời anh đi.”
Hoắc Tây rụt rè nhưng cũng không căng thẳng nói: “Được thôi, vậy anh thu xếp đi!”
“Anh sẽ lên kế hoạch!”
Hoắc Tây rất vui vẻ, cũng rất muốn gả cho cậu, mặc dù hôm nay cậu đột nhiên cầu hôn, nhưng cô vẫn đồng ý chỉ cảm thấy có hơi thiệt thòi.
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Khi anh còn ở nhà trẻ đã bị em định đoạt rồi, vậy ai chịu thiệt hơn chứ?”
Hoắc Tây hừ nhẹ: “Vậy không phải anh đi giữa đường bị lạc đến sao?”
“Chúng ta đều ở đáy rồi! Tiểu Hoắc Tây, có thể không nhắc lại đoạn lịch sử đen tối đó không?”
“Không thế! Còn sống ngày nào, em sẽ khiến anh nhớ mãi!”
Tuy là lời nói oán giận, nhưng trò đùa nhỏ ngọt ngào này cũng rất vui.
Tin tức họ muốn kết hôn, bị người lớn trong nhà đều biết được, Lục Khiêm và Minh Châu từ thành phố c đặc biệt chạy đến, còn vợ chồng Hoắc Minh bàn bạc ngày kết hôn, còn có một sổ việc cho đám cưới.
Trương Sùng Quang trò chuyện với bọn họ, Hoắc Tây vui vẻ thoải mái.
Đám cưới dự định tố chức vào tháng 6.
Khi gần đến ngày quan trọng, Hoắc Tây vô cùng phiền muộn: “Sao lại nhanh như vậy chứ? Trời quá nóng, mặc áo cưới sẽ rất khó chịu!”
Cô tưởng rằng đó là ý của Hoắc Minh.
Nhưng ôn Noãn nói cho cô: “Đây chính là ý của Sùng Quang! Thằng bé nói rằng thằng bé muốn cưới con về sớm một chút.”
Hoắc Tây nhìn về phía Trương Sùng Quang, giọng hơi dịu dàng: “Đây là ý của anh à!”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Sao nào? Không muốn sớm gả cho anh sao?”
Không đúng!
Nhưng Hoắc Tây luôn cảm thấy không nên nhanh như thế này, giống như là sau khi người kia qua đời, cậu hơi thay đối.
Dĩ nhiên Tống Giám đốc Trương vẫn là Tổng Giám đốc Trương kia, chỉ có Trương Sùng Quang thay đổi thôi.
Người bên ngoài không nhìn ra, nhưng là người chung gối, Hoắc Tây có thể cảm nhận được.
Mới đây, Trương Sùng Quang thường thức dậy trong đêm, dựa vào gối yên lặng nhìn cô.
Rõ ràng cô ở trong ngực của cậu, mỗi đêm cậu vẫn không ngại nhìn cô như vậy, giống như sợ cô cũng bay đi như thế!
Hoắc Tây đang nghĩ ngợi, người giúp việc mang đến một ly nước mơ.
Ngửi thấy mùi kia, Hoắc Tây cảm giác một trận không thoải mái, cô vội vàng bịt mũi chạy vào nhà vệ sinh và la hét: “Đó là cái gì vậy thím Lý, sao vừa ngửi đến con liền cảm thấy tức ngực buồn nôn thế ạ?”
Thím Lý rất vô tội: “Chính là nước mơ, thím còn đặc biệt mua quả trên cây Dương Mai, sáng nay mới được vận chuyển máy bay về! Một quả là 100 đồng đấy!”
Nhà bình dân nào cam lòng ăn món như vậy,
Đến món này sao lại cũng buồn nôn chứ?
Không đúng, người phụ nữ buồn nôn muốn ói, đây không phải là có thai rồi chứ?
Sắc mặt thím Lý dường như thay đổi, lập tức thăm dò Trương Sùng Quang, gồm có vợ chồng Hoắc Minh, và vợ chồng Lục Khiêm, ánh mắt của mọi người như đèn đuốc quét vào cậu.
Trương Sùng Quang đã triệt sản!
Làm sao Hoắc Tây có thể mang thai được chứ?
Cậu vừa muốn giải thích, Hoắc Tây liền chống vách tường bước ra, không có sức lực nói: “Chắc là ăn bị đau bụng, không có khả năng mang thai!”
Cô nhìn qua Trương Sùng Quang, mắt tràn ngập nước mắt.
Biếu cảm trong ánh mắt ấy, cũng chỉ có cậu thấy được, trong lòng Trương Sùng Quang hơi xúc động rất muốn ôm cô.
Lúc hai người giải thích, người lớn thấy hơi thất vọng.
Nếu là có, năm tới này cũng sẽ có con nít để bế, gia (Tinh sẽ tưng bừng náo nhiệt trở lại.
Lục Khiêm giả bộ không để ý nói: “Không có
cũng không sao! Tôi thấy thằng Lục Thước kia là một người làm việc của hai người, giống như cái máy gieo hạt vậy, không biết chừng năm sau sẽ lại bế một đứa!”
Minh Châu tàn nhẫn đá ông một cước: “Lục Huân sinh con còn không phải đang chịu tội hay sao! Em thấy anh chính vì không phải là con ruột nên không đau lòng ấy chứ!”
Lục Khiêm nhận lỗi ngay lập tức: “Được rồi, anh sai, anh xin lỗi với em!”
Lúc này Minh châu mới tha thứ cho ông, hừ nhẹ: “Dù là sinh thường, cũng phải nghỉ dưỡng ít nhất một năm mới bàn lại chuyện mang thai lần hai, mà chuyện này cũng là con dâu bọn nó thương lượng, nào đến lượt bố chồng quan tâm, không cần phải sốt ruột!”
Lục Khiêm lại xin lỗi lần nữa
Một người nhịn, một người kiêu căng.
Hoắc Tây vẫn rất hâm mộ, trên đường trở về xe, cô nghiêng đầu: ‘Tinh cảm của cậu ngoại và cô rất tốt!”
Vừa mới trả lời xong, cô lại bụm miệng, sắc mặt hơi trắng bệch.
Trương Sùng Quang căng thẳng: “Thật sự chỉ do ăn trúng đau bụng sao? Anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK