Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm cô dựa vào cửa sổ, nhìn cây phong bên ngoài, cô không khỏi nghĩ, thật ra không chỉ cô tự giam giữ bản thân mà còn cả Trương Sùng Quang… Bọn họ không thể thoát ra.

Hai người bệnh sống chung, còn có thể chữa khỏi sao?

Đêm đó Tiểu Hoắc Tinh ngừng bú sữa mẹ và chuyển sang uống sữa bột, cảm giác hoàn toàn khác, cô bé còn có chút cáu kỉnh… Cố ý tiểu đêm, cứ cách một tiếng lại làm một trận.

Đến ba giờ sáng, Trương Sùng Quang đã phải thức dậy bốn lần.

Trong bóng tối, Tiểu Hoắc Tinh lại bắt đầu khóc nháo, Hoắc Tây nhớ ra tay mình bị giữ lại, Trương Sùng Quang đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Đừng nhúc nhích, để anh!”

Ổn định cô bé xong, anh lại pha sữa bột, lần này có lẽ Tiểu Hoắc Tinh đã đầu hàng mà uống ngon lành.

Trương Sùng Quang xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé.

Lại nằm lên giường, anh đã mệt thở không ra hơi, anh biết Hoắc Tây chưa ngủ, liền nghiêng đầu nhìn cô… Nắm lấy tay cô trong chăn, anh nhẹ giọng hỏi: “Có khó chịu không?”

“Không sao.”

Dù sao đây cũng không phải lần đầu Hoắc Tây làm mẹ, cô vẫn biết xử lý thế nào, trong lòng cô cũng biết anh cố tình nói vậy để trò chuyện với cô.

Quả nhiên, Trương Sùng Quang kéo tay cô qua đặt lên người mình.

Giọng nói anh khàn đặc: “Anh rất khó chịu, Hoắc Tây, chúng ta thử nhé?”

Cơ thể cô có phần cứng đờ.

Trương Sùng Quang đan tay vào tay cô, anh từ tốn kéo cô vào lòng, hôn cô trước, anh muốn yêu cô, muốn cho cô nếm hương vị sung sướng của phụ nữ.

Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay ửng hồng.

Duyên dáng quyến rũ.

Trương Sùng Quang không nhịn được, anh ngước đôi mắt nhuộm sắc đỏ dịu dàng hỏi cô có thể không, Hoắc Tây không từ chối, anh liền cho rằng cô cũng hưởng thụ… Nhưng ngay sau đó, anh thất vọng áp vào tai cô, giọng nói khàn khàn: “Hoắc Tây, em lừa anh!”

Cô không hề có cảm giác.

Trương Sùng Quang bực bội, anh không muốn chỉ mình vui vẻ, anh cũng muốn cô thoải mái.

Hoắc Tây không phủ nhận, khi anh ôm cô thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh và Tống Vận hôn nhau, những hình ảnh đó đã khắc sâu vào trong tâm trí cô từ lâu, không thể loại bỏ, vậy nên cô không thể có cảm giác với anh nữa.

Nhưng cô nghĩ, cô bằng lòng chịu đựng.

Coi như báo ơn anh đi!

Hoắc Tây do dự một chút, cô nghiêng người lấy ra một cái lọ nhỏ mỏng từ tủ đầu giường, đặt lên bàn tay Trương Sùng Quang, dù ánh sáng trong phòng ngủ mờ nhạt nhưng Trương Sùng Quang đã đoán ra đó là cái gì.

Nội tâm anh chống lại thứ đó.

Hoắc Tây nâng người lên hôn cằm anh, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, em chỉ có thể đưa anh cái này, nếu anh thật sự muốn.”

Cô nằm trở lại giường, khuôn mặt trắng như tuyết, mái tóc dài màu trà phủ kín gối.

Đẹp đến nghẹt thở.

Nhưng Trương Sùng Quang lại cảm thấy đau lòng vô tận, nhẹ nhàng đặt thứ đó lên tủ đầu giường, rồi nhẹ nhàng nằm xuống, nhẹ ôm chặt cô.

Không làm gì cả, chỉ ôm chặt cô.

Trong phòng ngủ tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở mỏng manh của họ…

Thật lâu sau, giọng nói khàn khàn của Trương Sùng Quang vang lên bên tai cô: “Hoắc Tây, em chỉ lãnh cảm với anh thôi đúng không? Nếu là người khác, em sẽ không cần đến cái này, không cần cho thứ lạnh lẽo này vào cơ thể, không phải cái đụng chạm của anh… Thật ra em cũng có thể hạnh phúc, cũng có thể sống tốt, phải vậy không?”

Hoắc Tây không biết.

Cô giơ tay nhẹ ôm lấy anh, nhưng cái ôm này trong mắt Trương Sùng Quang, cũng chỉ là thương hại anh.

Anh ôm cô, thật lâu…

Lâu đến khi ánh trăng lịm tắt và mặt trời nhô ra khỏi đường chân trời, anh mới cất lời lần nữa—

Từ bỏ, thực ra chỉ diễn ra trong thoáng chốc.

Khi Hoắc Tây lấy cái lọ đó ra, cơn đau hoàn toàn lấn át Trương Sùng Quang, anh nghĩ… Mình nên buông tay.

Anh áp vào mặt cô, bất đắc dĩ thì thầm: “Hoắc Tây, anh để em đi. Có lẽ buông tay sẽ tốt cho hai ta, chúng ta nên bắt đầu cuộc sống mới, Doãn Tư nói đúng, anh không phải liều thuốc cho em, anh là nguyên nhân căn bệnh của em.”

Anh nói với cô về bọn trẻ.

Anh nói: “Bọn nhỏ sẽ theo em, nếu em không lo liệu được hết thì đưa chúng qua đây… Miên Miên và Tinh Tinh không phải lo nghĩ nhiều, chỉ cần một đời suôn sẻ. Duệ Duệ rất có tiềm năng, nó sẽ vượt qua anh.”

Anh nói lời chậm rãi và rời rạc.

Sau đó anh cảm giác vai ươn ướt, Hoắc Tây đang khóc.

Anh nâng khuôn mặt ướt đẫm của cô lên, nhẹ nhàng liếm nước mắt cô, lại dịu dàng nói: “Đừng khóc! Hoắc Tây, anh để em đi rồi! Thật sự để em đi rồi… Trăm năm không thay đổi.”

Môi Hoắc Tây run rẩy, hồi ức thời thiếu thời ồ ạt tràn về.

Dữ dội như thủy triều.

[Trương Sùng Quang, từ hôm nay trở đi, anh là người của Hoắc Tây. ]

[Từ giờ trở đi em đây chính là nhà của anh. ]

[Trương Sùng Quang, chúng ta móc ngoéo, mãi mãi ở bên nhau, trăm năm không đổi. ]

Trăm năm quá dài, nhưng mười năm hôn nhân của họ đã không thể kiên trì, thay vào đó anh lại nói với cô: Hoắc Tây, anh để em đi! Trăm năm không đổi.

Hoắc Tây khóc, như hồi ức của họ, cuồn cuộn như thủy triều.

Trương Sùng Quang vẫn luôn ở bên cô.

Bình minh lên, Hoắc Tây chìm vào giấc ngủ say, Trương Sùng Quang đặt cô lên giường, anh lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu… Anh nghĩ sau này người trước mặt sẽ không thuộc về anh nữa, vui buồn giận của cô sẽ không còn được anh cất giữ nữa.

Có lẽ sẽ thuộc về người khác.

Nhưng nếu cô có thể hạnh phúc thì… Đều ổn cả.

Trương Sùng Quang chậm rãi đứng dậy, chiếc áo sơ mi trắng trên người đã sớm nhầu nhĩ, nhưng anh không quan tâm.

Lọ bôi trơn yên lặng nằm trên tủ đầu giường, Trương Sùng Quang cầm lấy.

Ném vào thùng rác…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK