Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh đèn mờ nhạt.
Vẻ mặt của Hoắc Minh trở nên đen tối mịt mù, vừa rồi anh quá xúc động. Nếu không phải ôn Noãn ngăn cản, lúc này anh đã chiếm lấy cô…
Thế nhưng sau khi chiếm lấy thân thế của cô thì sao, rồi có thế làm gì nữa?
Nhiều nhất cũng chỉ thỏa mãn về mặt thể xác.
Không đủ!
Anh cảm thấy không đủ, thứ anh muốn không chỉ có vậy!
Ngón tay ôn Noãn run rẩy, cô cài lại hết nút thắt.
Cô cũng chẳng thèm quay đầu, cứ vậy đi lên trên lầu, dường như vì chân đã bủn rủn nên trên đường đi còn hơi khập khiễng.
Hoắc Minh không ngăn cản cô.
Anh cũng không lên lầu xem con nữa, trong lòng anh hơi lộn xộn.
Lúc ngồi vào trong xe, anh châm một điếu thuốc lá.
Mấy ngày trước anh đã quyết định từ bỏ, tựa như lời Ôn Noãn nói, tách ra có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai.
Nhưng chỉ một thằng nhóc đã khiến anh phải quay xe.
Anh cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Anh không dám tưởng tượng nếu anh thật sự buông tay, dưới sự theo đuối bám riết không tha của mấy thằng nhóc trẻ tuổi kia, không chắc rằng ôn Noãn có thể sẽ… chơi trò chơi tình cảm với bọn họ hay không!
Hoắc Minh ngồi trong xe, chậm rãi hút thuốc.
Khó tỏa ra tràn ngập trong xe, làm nhòe mặt anh.
Anh hút bốn năm điếu thuốc lá, lúc này mới nhẹ nhấn ga rời khỏi biệt thự. Bảo vệ cổng biệt thự nhìn thấy anh, vẻ mặt có hơi không được tự nhiên…
Đêm khuya, Hoắc Minh trở về nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông vẫn chưa ngủ, rõ ràng ông đang đợi anh.
Hoắc Minh đi vào trong, ngồi trên sô pha, thở dài một hơi.
Hoắc Chấn Đông liếc nhìn anh một cái, cũng không tức giận mà chỉ nói: “Con không có nhà hay gì? Sao lại phải ở chung một chỗ với người già bọn bố?”
Hoắc Minh hơi chợp mắt: “Minh châu cũng
không ở nhà sao?”
Hoắc Chấn Đông cười lạnh: ‘Tinh huống của em gái con mà giống với tình huống của con sao?”
Hoắc Minh cười.
Dưới ánh nhìn của anh, một lúc lâu sau ông mới không tình nguyện mà nói: “Từ sau khi con và Ôn Noãn ly hôn, ngày nào mẹ con cũng khóc, tự con nói xem con vô dụng đến mức nào chứ!”
Hai mắt Hoắc Minh híp lại thành một đường thẳng.
Anh hơi thần thờ, một lúc lâu sau anh nhẹ giọng hỏi: “Bố, bố cũng hy vọng bọn con phục hôn sao?”
Hoắc Chấn Đông ho nhẹ một tiếng.
Ông từ từ nói: “Ý của bố cũng không phải như thế! Thật ra các con có phục hôn hay không cũng chẳng sao cả, ý của bố và mẹ con là nếu con có thế dọn ra ngoài, có lẽ ôn Noãn sẽ đồng ý dọn về đây ở.”
Bọn họ sẽ lại có cháu trai, cháu gái để chơi cùng!
Hoắc Minh có chút dở khóc dở cười: “Bổ, sao mà Ôn Noãn dọn về đây được!”
Hoắc Chấn Đông trừng anh một cái.
Một lát sau ông đứng dậy đi lên lầu, vừa đi vừa lắc đầu: “Còn không bằng mày quên hết sạch đi, đừng có về nhà nữa!”
Hoắc Minh dựa vào trên sô pha…
Ánh đèn quá sáng, anh cảm thấy chói mắt, đưa tay lên che mắt lại.
Khi một mình một chỗ, anh không khỏi nghĩ cảnh vừa rồi.
Anh và Ôn Noãn đều là người đã trưởng thành, cũng đều đang trong độ tuối máu huyết lưu thông tốt, ai cũng không thoải mái khi phải dừng lại giữa đường.
Anh thật sự rất muốn cô!
Cũng khó đế nói cho rõ, rốt cuộc cô tốt ở điểm nào.
Chính đơn thuần muốn chiếm lấy người này thôi!
Hoắc Minh châu chậm rãi đi từ trên lầu xuống, cầm di động trong tay.
Cô ấy muốn ra ngoài sân để gọi điện thoại. Lục Khiêm gọi điện thoại đến, cô ấy không dám nghe máy ở trên lầu, sợ bố mẹ nghe thấy, không ngờ xuống lầu lại thấy Hoắc Minh.
Hoắc Minh châu cúp điện thoại.
Cô ấy ngồi ở bên cạnh Hoắc Minh, hỏi: “Anh!
vẫn đang còn nhớ chị dâu hả?”
Hoắc Minh duỗi tay vòng qua ôm lấy đầu vai của em gái.
Hoắc Minh châu dựa vào trên vai anh, đã lâu rồi anh em hai người không thân mật với nhau như vậy, cô ấy mềm mại tựa đầu vào vai anh trai giống như lúc hai người còn đang nhỏ.
Cứ vậy một hồi lâu, Hoắc Minh hắng giọng nói: “Kể chuyện của anh và chị dâu của em đi!”
Hoắc Minh châu cảm thấy hơi kỳ quái: “Anh, anh hỏi chuyện này để làm gì?”
“Em cứ nói là được!”
Hoắc Minh châu cũng chẳng phải là người tinh ý, đếm ngón tay bắt đầu kế từ đầu, cũng may mối quan hệ giữa cô ấy và ôn Noãn rất tốt, ôn Noãn đã kể cho cô ấy nghe rất nhiều chuyện…
Hoắc Minh lẳng lặng lắng nghe.
Đêm dài, bốn giờ sáng.
Hoắc Minh châu kể tới khi miệng khô khốc đã thế lại còn buồn ngủ muốn chết: “Anh, nói chung là vậy đấy!”
Hoắc Minh vỗ đầu cô ây, dịu dàng nói: “Em đi ngủ trước đi!”
Hoắc Minh châu không yên tâm: “Anh, hôm nay anh làm sao vậy?”
Hoắc Minh chỉ cười rồi cũng nói gì…
Anh ngồi lại dưới lầu ước chừng thêm nửa giờ, khi bình minh dâng lên mới quay về giường ngủ của mình, anh ngồi dưới đuôi giường, mở một quyển notebook ra.
Đúng vậy, anh đã sao chép lại một phần của cuốn sổ.
Anh lật xem những điều “Minh” đã viết lại, hơn nữa còn có lời Minh Châu kể.
Trước sau nổi liền…
Ngày tiếp theo, anh tới văn phòng.
Thư ký Trương thấy Hoắc Minh ký văn bản, đang định cầm lấy rồi đi phát, Hoắc Minh gọi cô ấy lại: “Thư ký Trương, cô điều tra giúp tôi một địa chỉ.”
Thư ký Trương rất bất ngờ: “Luật sư Hoắc muốn tăng ca sao?”
Hoắc Minh kéo nhẹ cà vạt xuống, ho nhẹ một cái: “Không phải! Là mẹ của ôn Noãn! Hiện tại bà ấy đang ở thành phố B phải không?”
Thư ký Trương cười: “Không cần điều tra! Tôi thường hay tặng đồ tới đó thay Tổng Giám đốc Ôn!”
Cô ấy viết địa chỉ cho Hoắc Minh.
Một giờ sau, Hoắc Minh cầm một đống quà, tới ấn chuông cửa chung cư của dì Nguyễn.
“Ai thế!” Dì Nguyễn tới mở cửa, sau đó thì ngây ra.
“Minh…”
Hoắc Minh cười nhẹ rồi đi vào bên trong, thân thiết gọi một tiếng: “Mẹ, con tới đây thăm mẹ!”
Dì Nguyễn;…
Tuy rằng Hoắc Minh và ôn Noãn đã ly hôn nhưng chuyện từng xảy ra giữa hai thật sự quá phức tạp, Dì Nguyền cũng không thể quá lạnh lùng: “Tới đây thì cứ tới thôi, mua mấy thứ này làm gì, đồ Noãn Noãn mua cho dì vẫn chưa ăn hết nữa!”
Thật ra điều bà ấy muốn hỏi là bây giờ hai người như thế nào rồi!
Hoắc Minh cởi áo khoác, treo trên giá áo.
Anh thay dép đi trong nhà một cách tự nhiên, ngồi xổm xuống mở một hộp quà ra: “Không phải đồ ăn! Là máy mát xa chân, con nghe thư ký Trương nói hiệu máy mát xa chân này có hiệu quả rất tốt… Mẹ, để con đố nước vào rồi thử cho mẹ xem!”
Hoắc Minh nói xong rồi chạy vào nhà vệ sinh lấy nước.
Dì Nguyễn kinh sợ.
Mở miệng đóng miệng một câu mẹ, lại còn tự mình lấy nước hầu hạ mát xa, bà ấy thật sự ăn không tiêu! Bà ấy lén chạy vào phòng gửi tin nhắn cho Ôn Noãn:
[Con và Minh đã quay lại rồi sao? Thằng bé chạy tới nhà mẹ rồi!]
Vừa mới gửi tin nhắn xong, ngấng đầu lên lại thấy Hoắc Minh đứng ở trước cửa phòng.
Dì Nguyễn nở nụ cười không được tự nhiên cho lắm.
Hoắc Minh mỉm cười: “Mẹ, chúng con vẫn chưa làm lành! Hôm nay con tới đây chỉ vì muốn thăm mẹ thôi.”
Anh đỡ dì Nguyễn, vô cùng dịu dàng: “Mẹ lại đây thử xem nước có nóng không! Nếu không vừa thì con sẽ đi đố!”
Dì Nguyễn bị sự ân cần của con rể cũ đánh gục!
Hoắc Minh vốn đẹp trai, lúc nhiệt tình muốn lấy lòng người khác, thật sự không có ai có thể chịu đựng được.
Nhưng Dì Nguyễn lại thương con gái, bà ấy chần chờ nửa ngày rồi mới nói: “Minh, con tới đây mẹ rất là vui, nhưng mà… chuyện giữa con và con bé, mẹ vần sẽ tôn trọng con bé!”
cho bà ấy, nghe thấy thế thì cười nhạt: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy! Con chỉ muốn trò chuyện với mẹ thôi, muốn biết chuyện hồi còn nhỏ của ôn Noãn!”
Đáy lòng dì Nguyễn trở nên mềm nhũn.
Bà ấy nghĩ tới những chuyện xảy ra từ trước tới nay, nghĩtới chuyện cũ lúc nuôi nấng ôn Noãn cùng với Ôn Bá Ngôn.
Bà ấy có hơi xúc động, nói có hơi nhiều.
Hoắc Minh vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, sau đó lại ở đây ăn cơm, lúc anh lái xe về đã là chín giờ tối.
Vừa mới ngồi vào xe, ôn Noãn gọi điện thoại tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK