Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang nói xong liền buông cô ra, lùi ra sau một bước, khoảng cách đủ để đánh giá lẩn nhau trong gương.
Rõ ràng là mới vừa thân mật dữ dội, nhưng lúc này bọn họ lại không thấy một chút động tình còn sót lại nào, mà chỉ có đánh giá lẫn nhau.
Trương Sùng Quang đột nhiên cười khẽ, đặt tay lên vai cô, nói: “Đi thôi, bà Trương!”
Bọn họ ly hôn lâu rồi, tất nhiên là anh cũng lâu rồi chưa gọi cô như vậy.
Lần này anh gọi có chút đột ngột.
Hoắc Tây từ từ đứng dậy, bàn tay trên vai trượt xuống, ngay sau đó anh đưa tay về phía cô… Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm kính chiếu lên người bọn họ, xinh đẹp giống như một vầng sáng lưu li.
Hoắc Tây cảm thấy chói mắt.
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh. Trương Sùng Quang nắm chặt tay cô.
Ngày 11 tháng 11 ở nước ngoài có rất nhiều người ra ngoài chơi, không giống như ngày hội mua sắm ở trong nước.
Một chiếc Lincoln màu đen đang đỗ trong
sân biệt thự. Hoắc Tây biết đây là xe định chế chống đạn, không nhịn được chế giễu: “Anh sợ chết từ khi nào vậy? Do làm nhiều chuyện trái với lương tâm hả?”
Vệ sĩ đồ đen mở cửa xe.
Trương Sùng Quang nắm tay Miên Miên, bảo cô bé lên xe, nói với giọng rất dịu dàng: “Cấn thận đừng để trúng đầu.”
Miên Miên cũng bị nhốt lâu ròi, biết có thể đi ra ngoài liền rất vui vẻ.
Chờ Miên Miên lên xe xong, Trương Sùng Quang quay người nhìn Hoắc Tây, nói: “Không phải là anh sợ chết, mà là chúng ta có hai đứa nhỏ, huống chi em cò, chưa tha thứ cho anh.”
Dưới ánh mắt của anh, cô không có cách nào trả lời được.
Lúc cô khom lưng lên xe, Trương Sùng Quang đặt tay lên eo cô để đỡ cô, cơ thế cô lập tức căng chặt, nhưng cô không nói gì, chỉ bình tĩnh ngồi vào trong xe.
Sau khi Trương Sùng Quang lên xe, vệ sĩ đóng cửa xe lại.
Chiếc xe kiểu dáng dài rất rộng rãi và thoải mái, Miên Miên tâm trạng tốt hơn nhiều, chịu nói chuyện suốt cả đường đi.
Hoắc Tây có chuyện riêng trong lòng.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái. Miên Miên không biết sóng ngầm mãnh liệt giữa người lớn với nhau. Cô bé vịn cửa số nhìn ra bên ngoài… cảnh sắc Geneve rốt cuộc cũng khác với thành phố B.
Trương Sùng Quang cũng nhìn Miên miên.
Một lát sau, anh dời ánh mắt lên người Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Miên Miên rất vui vẻ. Hoắc Tây… em cũng hi vọng Miên Miên có thể luôn luôn vui vẻ như vậy mà, đúng không?”
Hoắc Tây giật mình, ngước lên nhìn vào mắt anh, anh lại không nói thêm gì nữa.
Trương Sùng Quang dẫn hai mẹ con đi tham dự bữa tiệc của nhân vật nối tiếng ở địa phương. Tiêu chuẩn buổi tiệc rất cao, cũng có sự tham dự của trẻ nhỏ.
Anh vừa đến liền có người giúp việc dẫn bọn họ đi vào, nói chuyện với Trương Sùng Quang bằng thái độ rất cung kính: “Tiên sinh chờ ngài láu rồi.
Trương Sùng Quang mỉm cười.
Hoắc Tây giật mình. Cô biết vài năm qua Trương Sùng Quang làm ăn rất lớn. Nhưng mà tòa nhà trước mắt này là… tòa nhà của một trong năm người giàu nhất thế giới. Trương Sùng Quang
quen biết người ta khi nào vậy?
Có điều, cô cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cầm ly nước trái cây cho Miên Miên.
Miên Miên uống thử một ngụm: “Ngọt ngọt!”
Hoắc Tây sờ sờ mặt cô, ngước mắt lên nhìn Trương Sùng Quang, anh nói: “Em dẫn Miên Miên đi ăn đi, anh lên lầu nói chuyện một lát rồi đi tìm mẹ con em.”
Hoắc Tây gật đầu.
Trương Sùng Quang ngồi xổm xuống bên cạnh Miên Miên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Ngoan ngoãn nghe lời mẹ, ở đây chờ cha nhé!”
Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé đôi mắt sáng ngời, Trương Sùng Quang nhìn mà cảm thấy thương yêu, không nhịn được hôn con gái một cái, rồi mới khàn giọng nói với Hoắc Tây: “Anh đi đây.”
Hoắc Tây nhìn anh đi theo người giúp việc lên lầu.
Cô biết Trương Sùng Quang chắc chắn là đi nói chuyện làm ăn, với dự án quan trọng thì bình thường phải nói ít nhất nửa tiếng… Nửa tiếng cũng đủ để cô dẫn Miên Miên đi ròi.
Hoắc Tây không đi ngay.
Cô cầm một ly champagne, tầm mắt đảo quanh bốn phía, thấy xe của bọn họ vẩn còn đổ trên sân cỏ, tài xế đang ngồi trong xe ngủ gà ngủ gật.
Hoắc Tây lấy một cặp khuy măng sét kim cương từ túi xách của mình ra.
Là của Trương Sùng Quang.
Lúc thay đ’ô trong phòng quần áo, cô đã lấy nó từ trong quầy trang sức của Trương Sùng Quang. Lúc này, cô siết chặt ngón tay… vật nhỏ cứng rắn cộm đau lòng bàn tay cô.
Miên Miên đang mê mấn nhìn đèn ngôi sao.
Hoắc Tây ngồi xốm xuống nói: “Miên Miên, lát nữa mẹ dẫn con về nhà, con cứ đi theo mẹ, dù là khi nào cũng không được nói chuyện, được không?”
Miên Miên chớp chớp mắt, cái hiểu cái không.
Một lúc lâu sau, cô bé nhỏ giọng hỏi: “Là quay về thành phố B ạ? Là phải rời khỏi cha, đúng không?”
Hoắc Tây không lừa cô bé được nữa, bởi vì cô thế nào cũng phải dẫn cô bé đi, thế nào cũng phải cho cô bé biết rằng… cha mẹ sẽ không sống bên nhau.
Cô không lên tiếng, chỉ dịu dàng mà vuốt ve
Miên Miên.
Miên Miên hơi sửng sốt. Một lát sau, cô bé rũ đầu kề sát Hoắc Tây: “Con đi theo mẹ.”
Ngay khoảnh khắc ấy, Hoắc Tây cực kì khó chịu.
Nhưng mà cô cần phải đi, cần phải rời khỏi Trương Sùng Quang trong vòng nửa tiếng, sau đó liên lạc với cha… Cô dẫn Miên Miên đi về phía sân cỏ, nhân lúc tài xế không chú ý bảo Miên Miên tránh ở góc khuất thị giác bên cạnh xe.
Tài xế thấy Hoắc Tây lại đây thì lập tức xuống xe: “Bà chủ.”
Hoắc Tây sửa sang quần áo, rất tự nhiên mà mở cửa xe, nói: “ông chủ làm rơi một đôi khuy măng sét trên xe, bảo tôi đi tìm thử xem.”
Cửa xe ghế sau mở ra, cô quay người lại tìm.
Tài xế suy nghĩ nhiều, cho rằng lúc Trương Sùng Quang và Hoắc Tây ở bên nhau làm rơi trên xe.
Chuyện này không phải chuyện lạ trong giới thượng lưu.
Một lát sau, Hoắc Tây nắm một đôi khuy măng sét, cười nói: “Tìm được rồi.”
Tài xế thở phào, định tiếp tục chui vào trong xe ngủ cho qua thời gian thì nghe Hoắc Tây nói: “Làm phiền anh giúp tôi đưa đến đại sảnh bữa
tiệc… Miên Miên đi toilet rồi, tôi phải đi xem con bé.”
Tài xế do dự.
Anh ta biết bà chủ bị cấm ra ngoài.
Có điều, anh ta không thấy đứa nhỏ kia đâu, chắc là bà chủ sẽ không bỏ đi một mình. Hơn nữa, chỉ là đưa đồ vật thôi, sẽ không xảy ra sơ suất gì được. Vì vậy, anh ta đồng ý.
Trong đêm tối, Hoắc Tây nhìn theo tài xế đi vào trong bữa tiệc ‘âm ĩ với ánh mắt sâu thẳm.
Bên kia, Miên Miên lặng lẽ mở cửa xe lên xe.
Hoắc Tây không hề do dự, mở cửa xe ghế điều khiến, lên xe ngồi, đạp ga… Chiếc xe màu đen lập tức khởi động, từ từ chạy về phía cửa biệt thự.
Bên trong xe, đôi tay Hoắc Tây đều run rấy.
Cuối cùng cô cũng đi được rồi.
Cô bị Trương Sùng Quang đưa đến Geneva đã hơn nửa tháng. Cô rất sợ, sợ anh nổi điên lên thật sự làm cô mang thai thì cô phải làm thế nào đây?
Cô không quên Miên Miên, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà.”
Miên Miên mấp máy mòi, vâng một tiếng.
Cô bé thích cha. Cô bé cũng thích cha mẹ ở bên nhau, chăm sóc Miên Miên Duệ Duệ. Có điều,
nếu mẹ không vui thì cô bé cũng không vui.
Hoắc Tây đạp ga, tăng nhanh tốc độ.
Tài xế ở phía sau phát hiện mình mắc mưu, vừa chạy theo vừa gào to bằng ngôn ngữ gì đó. Nhưng mà xe của Hoắc Tây đã sắp ra khỏi cửa biệt thự rồi.
Đúng lúc này, cửa chính khắc hoa thế mà lại từ từ đóng lại.
Vô số ngọn đèn sợi đốt thắp sáng bầu trời, chiếu sáng màn đêm như ban ngày.
Hoắc Tây phanh gấp lại.
Cô ngồi yên bên trong xe, bình tĩnh nhìn ra phía trước. Cô biết mình không đi được nữa… Hóa ra từ đầu đến cuối, Trương Sùng Quang chưa từng tin tưởng cô, anh vẩn luôn đề phòng cô.
Miên Miên bất an hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta không đi được hả?”
Hoắc Tây nhắm hờ mắt…
Cô nói với giọng điệu hơi nhẹ nhàng: “Đúng vậy, tạm thời không đi được, có lẽ chúng ta phải tiếp tục ở đây một thời gian nữa.”
Miên Miên mím môi, không lên tiếng. Dù cô bé có nhỏ tuổi đi nữa, cô bé cũng hiểu được một vài phần.
Khoảng hai phút sau, cửa xe bị mở ra.
Hoắc Tây ngước mắt lên nhìn Trương Sùng Quang. Anh mặc bộ đồ tây xa xỉ đứng ở bên ngoài, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt dịu dàng lưu luyến… Nhưng cô lại nổi da gà toàn thân. Cô không biết anh sẽ đối xử thế nào với cô.
Hoắc Tây nhẹ giọng nói: “Căn biệt thự này là của anh? Trương Sùng Quang, anh đang chơi The Truman Show đấy hả?”
Bị cô nhìn thấu, Trương Sùng Quang không hề xấu hố chút nào.
Anh đút tay vào trong túi áo, nhìn trang viên to rộng, nhẹ giọng nói: “Anh vốn định dỗ cho em và Miên Miên vui vẻ, nhưng mà hiện giờ… anh nghĩ em hoàn toàn không đế ý đến niềm vui bất ngờ mà anh cho em.”
Hoắc Tây nặng nề hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mắt cô, rồi chợt khom lưng ôm cô ra khỏi xe, sau đó mở cửa xe ghế sau… đế cô ngồi vào bên trong, thong thả ung dung nói: “Bà Trương, em có chắc là mình muốn nói về đề tài không nên nhắc tới với trẻ em ngay trước mặt con không?”
Hoắc Tây biết đêm nay anh sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô không muốn rụt rè, ngồi vào ghế sau xe, nhẹ nhàng xoa đầu Miên Miên, kéo Miên Miên nước mắt lưng tròng dựa vào trong lòng ngực
mình.
Trương Sùng Quang nhìn hai mẹ con một lát rồi đóng cửa xe sau lại.
Anh tự mình lái xe, phía trước có vài chiếc xe hộ tống, Hoắc Tây không trốn thoát được.
Bọn họ quay lại căn biệt thự đã ở trước đó. Xe dần dừng lại, Trương Sùng Quang gỡ đai an toàn, đi xuống xe, mở cửa xe ôm Miên Miên giao cho nữ giúp việc ở đây, còn trấn an cô bé: “Con đi phòng chơi trẻ em chơi đi, lát nữa cha sẽ đến sau.”
Miên Miên kéo chặt tay anh.
Trương Sùng Quang vỗ mu bàn tay cô bé, ra hiệu cho nữ giúp việc: “Dần Miên Miên đi đi.”
Nữ giúp việc thấy sắc mặt anh khó coi thì vội vàng ôm Miên Miên đi phòng chơi trẻ em… Trương Sùng Quang nhìn theo bóng dáng nữ giúp việc một lát mới thu hồi ánh mắt.
Anh không xử lý Hoắc Tây ngay.
Anh đứng bên ngoài xe, cởi áo khoác tây trang, nhẹ nhàng vặn vẹo cố.
Sau đó, anh châm điếu thuốc lá, hút khoảng nửa điếu với tốc độ rất chậm… Lúc anh dụi tắt điếu thuốc, anh nhìn về phía Hoắc Tây. Cô vẫn luôn nhìn anh, cả người căng chặt.
Dưới ánh trăng, Trương Sùng Quang cười
nhạt.
Anh nói: “Anh vốn định cho em thời gian đế thích ứng. Nhưng bây giờ anh nghĩ là không cần thiết… Hoắc Tây, từ hôm nay trở đi, chúng ta khôi phục quan hệ vợ chồng.
Khôi phục quan hệ vợ chồng?
Thấy ánh mắt của cô, Trương Sùng Quang lại cười. Anh khom lưng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, nói trắng ra lại lộ liễu: “Khôi phục quan hệ vợ chồng chính là bắt đầu từ đêm nay, chúng ta sẽ ngủ chung và chia sẻ thân thể của đổi phương, nói thẳng ra chính là làm tình.”
Hoắc Tây lạnh giọng nói: “Tiếc là tôi không muốn.”
Con ngươi Trương Sùng Quang co rút lại. Sau đó, anh không chút để ý mà nói: “Anh muốn là được.”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng miết khuôn mặt non mịn của cô.
Anh nói ra những lời cực kì khó nghe: “Em không biết nhiều đêm qua, mỗi khi em ngủ bên cạnh anh, anh muốn cởi đồ của em ra, thỏa thích chiếm hữu em thế nào đâu. Có điều cứ nghĩ đến em sẽ phản cảm thì anh lại nhịn… Bây giờ không cần phải nhịn nữa. Bởi vì anh có làm bao nhiêu thì em cũng sẽ không cảm động, cũng sẽ không tha cho cho anh.”
Dứt lời, anh liền kéo Hoắc Tây ra bên ngoài.
Cô có muốn phản kháng cũng không được, bởi vì ở đây đều là người của anh. Miên Miên còn đang ở biệt thự. Cô không thể làm Miên Miên nghe thấy cảnh tượng cha cưỡng hiếp mẹ.
Hoắc Tây nhấp nháy nước mắt, lấm bấm: “Trương Sùng Quang, anh đừng ép tôi hận anh.”
Trương Sùng Quang không thèm để ý.
Trong bóng đêm, anh bế cô lên, đi qua cửa, qua đại sảnh, lên thẳng lầu hai… Lúc tới phòng ngủ chính, anh buông cô xuống, Hoắc Tây vừa đứng dậy đã bị anh đè lại, anh dường như rất thích dùng cà vạt cột lấy cô.
Thân hình mảnh khảnh xinh đẹp của Hoắc Tây lõm sâu xuống giường lớn.
Cô không nhúc nhích…
Cô thấy Trương Sùng Quang đi từng bước một về phía cô. Anh đứng bên mép giường, cởi nút áo sơ mi… con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Rốt cuộc thì không phải là hai bên đều muốn nên ai cũng không thoải mái.
Trương Sùng Quang nắm cằm cô, buộc cô nhìn mình, cất giọng khàn khàn: “Hoắc Tây, trước đây em không phải như thế, trước đây em thích anh ôm em.”
Hoắc Tây không có một chút cảm giác nào.
Cô cực kì chán ghét anh.
Cô vùi mặt vào trong gối, giọng nói truyền ra run nhè nhẹ: “Anh cũng biết là trước đây hả! Trương Sùng Quang, anh đã quên video anh ôm hôn Tống Vận rồi hả? Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều sẽ nhớ, sẽ ghê tởm… cần gì phải như thế chứ? Cần gì phải giữ một người phụ nữ không có cảm giác với anh chứ? Bên ngoài có nhiều phụ nữ lắm, anh không phải thích ăn bên ngoài lắm sao?”
Nghe cô nói vậy, Trương Sùng Quang cười khẽ.
Anh dán mặt bên cổ cô, bởi vì cười cho nên phả ra hơi thở nóng bỏng lên làn da cô, dẫn đến cơn run nhè nhẹ, không phải vì động tình, mà là vì chán ghét.
“Không có cảm giác với anh hả?”
Trương Sùng Quang ngồi dậy, nhẹ nhàng miết mặt cô: “Làm sao bây giờ? Thứ mà anh muốn có thì anh nhất định phải có được. Hoắc Tây, em nói là em không có cảm giác với anh… Dù sao thì anh cũng phải nghĩ cách để em có cảm giác, đúng không?”
Con ngươi Hoắc Tây co rút lại.
Trương Sùng Quang cười khẽ, lấy một cái lọ nhỏ trên tủ đầu giường ra, nhẹ nhàng hôn cô, nỉ
non: “Yên tâm đi, là hàng tự nhiên, sẽ không gây bất cứ tác dụng phụ nào cho cơ thể, sẽ chỉ làm em cảm thấy tốt đẹp, muốn dựa sát vào anh thôi…”
Hoắc Tây cực kì tức giận đấm vào vai anh.
“Trương Sùng Quang, anh điên rồi, anh có còn là người không hả!”
Anh nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sâu thẳm, rồi chợt khàn giọng nói: “Hoắc Tây, em nói em yêu anh, chúng ta liền không làm… Anh sẽ tiếp tục chờ em thay đổi tâm ý.”
Hoắc Tây liếc anh, cười lạnh.
Trương Sùng Quang không được cô đáp lại thì cũng không thất vọng. Anh ngậm một viên thuốc đút cho cô, tay đan bàn tay với cô, không cho cô giãy giụa.
Hoắc Tây không biết cái thứ kia là gì, chắc là cái thứ xấu xa nào đó.
Ngọt ngào tan ra, giống như là kẹo trái cây.
Cô phản kháng anh, anh cũng không ép buộc cô. Anh chỉ là ôm cô vào trong ngực, liên tục hôn môi với cô… Dần dần, Hoắc Tây cảm thấy không đủ. Cô muốn Trương Sùng Quang ôm cô. Khuôn mặt cô đỏ như lửa, giọng nói cũng cực kì nghẹn ngào.
Cò gọi nhẹ tên anh, gọi Trương Sùng Quang
anh.
“Hả”
Người đàn ông không chút để ý mà hòn cô, vén mái tóc dài của cô sang một bên, cẩn thận đánh giá ánh mắt cô.
Hoắc Tây biết là không nên, nhưng mà cô không nhịn được.
Cô chủ động ôm chặt anh, lẩm bấm như là tiếnq mèo kêu: “Trươnq Sùnq Quanq, ôm em…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK