Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Cô vừa mới bò dậy khỏi giường anh ta chưa được bao lâu, vậy mà bây giờ đã chạy theo người khác, cái gọi là thích của cô chẳng qua cũng chỉ tùy tiện như vậy mà thôi.
Có lẽ cảm nhận được gì đó, Lục u chợt ngước mắt lên, nhìn thấy Chương Bách Ngôn.
Bên đường, bộ u phục của anh ta có vẻ vô cùng chói mắt, thời tiết cũng rất ấm áp, thế nhưng xung quanh anh ta chỉ toàn vẻ xơ xác tiêu điều, ánh mắt anh ta nhìn về phía cô cũng tràn ngập lạnh lẽo.
Đôi môi Lục u run rẩy, ngay sau đó cô lại bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Là Diệp Bạch ôm chặt lấy cơ thế cô.
Bờ môi anh dán sát bên tai cô, dịu dàng nói với cô: “Đừng nhìn, sau này chỉ được phép nhìn anh!”
Khuôn mặt Lục u áp sát vào cánh tay rắn chắc của anh, sự mềm mại và mạnh mẽ hòa quyện với nhau, trông hài hòa xứng đôi đến khó tả… Đột nhiên chương Bách Ngôn cúi đầu bật cười.
Đúng vậy, xứng đôi.
Hóa ra, cô không chỉ xứng đôi với mỗi mình anh ta, mà ở bên người khác cũng xứng đôi vô cùng.
Cuối cùng Lục u cũng đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Chiếc RV đi lướt qua bên người anh ta, cửa kính xe cũng đã từ từ kéo lên, cô gái nhỏ luôn quấn quít bên anh ta thời đại học bây giờ đang nằm trong lòng một người khác, mà mới vừa đêm qua thôi, họ vẩn còn triền miên cùng nhau, không chút khoảng cách.
Cuối cùng vẫn không thể quay lại như trước, cô đã là của người khác.
Trong xe, Lục u im lặng tựa lên vai Diệp Bạch, đầu mũi đỏ hồng.
Diệp Bạch nhẹ nhàng ỏm gọn cô vào lòng, giọng nói khẽ khàng mà dịu dàng: “Không được khóc nhè.”
“Em không khóc.”Trước mặt anh, Lục u có thế vĩnh viễn làm một đứa trẻ, giọng cô mềm mềm dính dính, nhưng vừa dứt lời lại không nhịn được mà bật khóc… Diệp Bạch không nói gì thêm, chỉ rút khăn ra lau nước mũi cho cô.
Khi anh ấn xuống, cô còn không cẩn thận thổi ra bong bóng.
Sau đó, hai người cùng bật cười.
Diệp Bạch nhìn cô, giọng nói chợt trở nên khàn đến bất thường, anh nói: “Đợi thật lâu, cuối cùng em cũng lớn thành một cô gái trưởng thành rồi.”
Thực ra cô đã trưởng thành từ lâu, chỉ là không phải của anh.
Người trong lòng lúc này mới là của anh.
Sự kích động trong lòng Diệp Bạch lúc này còn lớn hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều, cũng lớn hơn trong tưởng tượng của Lục u rất nhiều… Anh không kiềm lòng nối mà nghiêng người qua, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Lục u thì thầm: “Anh không ngại bấn hả!”
Mũi Diệp Bạch nhẹ nhàng cọ mũi cô: “Không chê! Chỗ nào cũng thơm hết.”
Lục U bật cười, chỉ cười rất khẽ, nhưng rõ ràng đã vui hơn một chút.
Diệp Bạch không đưa cô quay lại hội trường hôn lễ, anh đưa cô về khách sạn. Một mình anh đặt một căn phòng có hai phòng ngủ, khi làm thủ tục anh lại gọi một cuộc điện thoại xin ý kiến Hoắc Minh châu, ý nói là hôm nay Lục u không khỏe, cho anh chăm sóc Lục U mấy ngày này.
Cho dù Hoắc Minh cháu có không nhạy bén
tới mức nào đi chăng nữa thì cũng nghe ra ý của anh, Lục u và Diệp Bạch đã hòa hợp rồi.
Trong chốc lát, bà cảm thấy hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn con trai. Lục Thước cũng nghe thấy, bèn ra ký hiệu cho bà.
Hoắc Minh châu lên tiếng lần nữa: “Vậy làm phiền cậu rồi, Diệp Bạch.”
Diệp Bạch nói thêm mấy câu nữa rồi cúp máy, anh cầm điện thoại nói với Lục U: “Anh đưa em về phòng trước, lát nữa sẽ chuyến đồ đạc của em sang sau.”
Ánh mắt Lục u dán chặt lên người anh.
Diệp Bạch cười, gõ nhẹ điện thoại lên đầu cô: “Nghĩcái gì đấy? Có hai phòng, em ngủ phòng lớn, anh ngủ phòng nhỏ.”
Lục u “à” một tiếng, mũi lại muốn phun bong bóng.
Diệp Bạch chăm chú nhìn cô, một lát sau, anh thấp giọng nói: “Đợi qua mấy ngày rồi sẽ không phải chia phòng ngủ nữa.”
Lục U:…
Sau đó, anh đưa cô lên tầng hai mươi hai, quẹt thẻ vào phòng.
Nơi này rất rộng, cũng rất thoải mái, Lục u vừa ngả người xuống sô pha là không chịu đứng dậy, Diệp Bạch chiều chuộng thói quen này của
cô, tự nhiên ngồi xốm xuống giúp cô cởi giày cao gót, đúng là chân đã hơi đỏ lên rồi.
Anh nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô, ngẩng đầu nói: “Em ngủ một lát đi, chiều anh sẽ gọi em dậy, sau đó chúng ta ra ngoài chơi. Mấy ngày nay người bản địa trên hòn đảo nhỏ này đang có hoạt động gì đó, rất náo nhiệt.”
Lục u biết gần đây anh rất bận rộn, dù sao thì công việc cũng vừa mới được chuyến từ nước ngoài về trong nước, rất nhiều thứ chưa thể bắt đầu vận hành được.
Cô nói rất nhỏ: “Có làm lỡ cồng việc của anh không?”
Diệp Bạch nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô, vỗ nhẹ một cái, có lẽ chạm vào điếm nhạy cảm nào đó, cô cắn môi rên khẽ một tiếng.
Ngay sau đó, vẻ mặt hai người đều có chút tế nhị.
Hai người đã quen nhau rất nhiều năm, vẫn luôn ở bên cạnh nhau như hai người bạn, cho dù thỉnh thoảng khi ởtrên núi, anh cõng cô xuống núi thì cũng chưa từng trải qua loại kích thích tình dục thế này, vậy nên trong chốc lát, anh có cảm giác không biết phải làm sao.
Cảm giác rất tốt, chỉ là tới quá nhanh, Lục u
không kịp làm quen.
Diệp Bạch rất quan tâm cô, anh lớn lên ở nước ngoài, cảm giác trên phương diện sinh lý chắc chắn sẽ thể hiện rõ ràng hơn, thế nhưng Lục u thì không như vậy, sinh lý và tâm lý của cô lúc này còn chưa tách rời khỏi Chương Bách Ngôn, anh cần kiên nhẫn đợi một thời gian.
Anh không nỡ mà xoa xoa một chút, cuối cùng vẫn buông chân cô xuống.
Anh bế cô lên giường, bọc cô lại trong chăn, đôi mắt đen đối diện với đôi con ngươi đen láy của cô: “Anh lấy áo choàng tắm cho em nhé? Như vậy đi ngủ sẽ thoải mái hơn chút.”
Lục u vẫn chưa quen được, bèn ôm lấy cổ anh làm nũng: “Như vậy cũng được rồi.”
Diệp Bạch cười nhẹ: “Cô bé mạnh miệng.”
Anh đứng dậy rót cho cô một cốc nước ấm, nhìn cô uống xong rồi mới cầm thẻ phòng của cô đi lấy hành lý giúp cô… Mặc dù Lục u xinh đẹp kiều diễm nhưng cũng rất chịu khó, từng bộ quần áo đều được gấp gọn gàng trong va li, cô còn rất thích những gam màu nhẹ nhàng.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Bạch đỏ ửng lên.
Thực ra dục vọng của anh đổi với cô còn nhiều hơn anh nghĩ, cũng nhiều hơn Lục u nghĩ.
Anh thu dọn hết đồ đạc, xách lên tầng trên.
Khi đi thang máy, không ngờ lại tình cờ gặp một người ngoài ý muốn, Chương Bách Ngôn.
Hai người đàn ông cao lớn tương đương nhau, vậy nên khoang thang máy liền có vẻ vô cùng nhỏ bé chật hẹp, hai người ngầm hiểu lẫn nhau mà nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ trên vách thang máy, thế nhưng một người có vẻ rất thoải mái, người còn lại lộ vẻ căng thẳng rất rõ ràng.
Sao Chương Bách Ngôn có thế không nhận ra, đó chính là va li hành lý của Lục u.
Hai người họ đã ở bên nhau, chuẩn bị sống chung, nhanh thật! Anh ta châm chọc nghĩ.
“Ting” một tiếng, thang máy dừng lại trên tầng hai mươi hai, Diệp Bạch xách va li hành lý ra ngoài.
Giọng nói lạnh lùng của Chương Bách Ngôn truyền đến từ phía sau: “Anh cảm thấy anh có thể thay thế được tôi sao?”
Diệp Bạch dừng lại, từ từ quay đầu. Anh chăm chú nhìn người đàn ông vốn phải khí phách hăng hái nhưng lúc này lại vô cùng hung ác nham hiểm kia, sắc mặt nặng nề u ám tới mức sắp tích thành nước nhỏ giọt xuống đất.
Diệp Bạch khẽ cười nhạt, anh nói: “Tổng
Giám đốc Chương, theo tôi thấy thì trong tình cảm không có chuyện ai thay thế ai, chỉ có ai ở bên ai mà thôi! Đúng vậy, Lục u đã từng thích cậu, thế nhưng suốt bao nhiêu năm qua người ở bên cạnh cô ấy luôn luôn là Diệp Bạch tôi đây. Chẳng phải Tống Giám đốc chương cũng vậy sao, đặt Lục u trong lòng nhưng người ở bên cậu không phải vẫn luôn là vị trợ lý Từ kia sao? Giữa cậu và Lục U không ai có thể trách ai, cũng chẳng ai vô tội hơn ai cả, bây giờ Tống Giám đốc chương không vui đơn giản chỉ là vì cô ấy lại ở bên tôi, trong lòng thấy khó chịu đúng chứ? Thế nhưng rõ ràng cậu đã có nhiều cơ hội đến vậy. Cô ấy trở về đã bao lâu rồi? Mà cậu đối xử với cô ấy ra sao? Đêm qua hai người đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng cậu lại làm cô ấy khóc, làm đau cô ấy!”
“Còn nữa, đừng lấy mấy chuyện về cơ thể này ra để kích thích tôi!”
“Tôi lớn lên ở nước ngoài, từng có rất nhiều bạn gái, nhưng tôi có thế bảo đảm từ nay về sau bên cạnh tôi không còn bất cứ một người khác giới nào khiến Lục U khó chịu, ở bên nhau, tôi sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cô ấy, tôi muốn làm cô ấy vui vẻ, tôi thích nhìn cô ấy cười! Tống Giám đốc Chương, bản thân việc có được Lục U đã là chuyện hạnh phúc nhất, là cậu tự tay đánh mất cô ấy, rõ ràng cậu rất mạnh mẽ, cậu có khả năng, thế nhưng cậu vẫn lựa chọn làm tổn thương cô ấy một lần nữa.”
Diệp Bạch nói xong, bình tĩnh nở nụ cười, xoay người rời đi.
m thanh trong trẻo từ giày da của anh vang lên giữa hành lang trống trải như một bản diễn tấu của người thắng cuộc, lại càng làm nổi bật dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của Chương Bách Ngôn.
Khi Diệp Bạch trở về, Lục u đã ngủ.
Có lẽ cỏ thực sự mệt mỏi, hoặc là bởi vì có Diệp Bạch ở bên cạnh, vậy nên cô ngủ rất ngon.
Diệp Bạch thu dọn xong hành lý của hai người, ngay cả quần áo cũng không thay, ngồi bên giường lặng lẽ nhìn cô.
Cô ngủ rất sau, toàn thân tựa như một con búp bê sứ, rõ ràng tuổi của cô cũng không còn quá trẻ, thế nhưng cô vẫn đáng yêu như một cô bé.
Diệp Bạch đưa tay lên, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Ấm áp, mịn màng, mềm mại.
Anh không kìm lòng nối mà cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, Lục u ôm lấy cố anh rất tự nhiên, nhưng người vẫn không thức giấc.
Diệp Bạch giật mình, lập tức không nhịn nổi mà ngậm lấy đôi môi cô, nhẹ nhàng liếm mút.
Bọn họ đã ở bên nhau, anh không cần cố gắng kiềm chế nữa. Nụ hôn giữa những người yêu nhau luôn khiến người ta phải động tình.
Nhưng anh vẫn là một người có lý trí.
Anh có kiên nhẫn để chờ đợi, đợi tới khi trong lòng Lục u chỉ còn lại một mình anh.
Lục u mơ một giấc mơ, trong mơ có một cô bé khoảng ba bốn tuổi, tóc tết thành hai bím nhỏ, mặc Hán phục, vui vẻ chạy vòng tròn dưới gổc cây cổ thụ trong trường đại học trước đây của cô…
Khi tỉnh lại, bộ váy dự tiệc trên người cô đã ướt đẫm.
Cô ngồi dậy, thở hốn hến.
Diệp Bạch đang ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh, ôm laptop xử lý công việc, nghe thấy tiếng động liền vội vàng đi tới: “Dậy rồi?”
Toàn thân Lục u ướt đẫm mồ hôi, cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng khẽ run rẩy: “Em mơ thấy ác mộng.”
Diệp Bạch nhẹ nhàng vổ lưng cô, dịu dàng hỏi: “Em mơ thấy gì nào?”
Lục u cố gắng suy nghĩ, thế nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi. Diệp Bạch không hỏi
thêm, chỉ lặng lẽ an ủi cô hồi lâu, xả nước vào bồn tắm cho cô, để cô đi tắm qua một lượt rồi anh lại đưa cô một hộp sữa: “Uống một chút đi, nếu không sẽ dễ bị tụt huyết áp.”
Khi Lục u tắm xong, ra ngoài, nhân viên phục vụ khách sạn đã đưa cơm lên phòng.
Diệp Bạch đang ký nhận, nghiêng đầu nhìn cô. Cô như thể vừa mới được vớt từ trong nước ra, trên người chỉ khoác đúng một chiếc áo choàng tắm.
Anh nhẹ nhàng nói: “Đi giày vào.”
Lục u cúi đ’âu nhìn lại chính mình, ôm ngực chạy thẳng vào phòng ngủ chính. Diệp Bạch bật cười.
Tiễn nhân viên phục vụ đi, anh đẩy chiếc xe đẩy thức ăn vào phòng khách, sắp xếp xong rồi mới gọi Lục U: “Ra ăn cơm đi, không phải em kêu đói sao? Ăn xong rồi anh đưa em ra ngoài mua sắm.”
Những món này hầu hết đều là món Lục u thích ăn.
Lục u thay quần áo xong, ra ngoài, ăn những món mình thích, nghe Diệp Bạch giới thiệu về tập quán và con người nơi đây, cô cảm thấy rất dê chịu… Anh và cô ở bên nhau không phải là gượng ép, mà là một lựa chọn rất chính xác.
Ăn cơm xong, Diệp Bạch liền đưa cô ra ngoài.
Vừa ra khỏi khách sạn đã thấy những đám mây đầy màu sắc phủ kín bầu trời, rực rỡ tới mức khiến cả bầu trời như rực cháy.
Diệp Bạch đội một chiếc mũ tròn nhỏ lên đầu cô, lại đặt cô ngồi lên yên sau xe đạp. Anh tập thể hình quanh năm, có thể bế cô lên bằng một tay, nhẹ nhàng như bế một đứa trẻ.
Khi anh đạp xe, Lục u tự nhiên ôm lấy eo anh.
Dần dần đi xa….
Một chiếc RV màu đen dừng lại trong bãi đổ xe của khách sạn, Chương Bách Ngôn mặc vest ngồi ở hàng ghế phía sau, im lặng chăm chú nhìn theo, bên cạnh là Từ chiêm Nhu vừa mới vội vàng chạy tới, cũng mặc một thân trang phục nghiêm túc chỉnh tề.
Cô ta nói đầy sâu xa: “Hai người họ nhìn xứng đôi thật đây, thực sự rất giống một cặp đôi đang đi hưởng tuần trăng mật. Tổng Giám đốc Chương, anh nói xem, có phải mấy năm gần đây hai người họ đã hòa hợp từ lâu rồi không?”
Sắc mặt của Chương Bách Ngôn cực kỳ xấu, anh ta nghiêm mặt lạnh lùng mở miệng: “Lái xe.”
Tài xế vội vàng đạp ga, đưa vị Diêm Vương
mặt đen này đến sân bay. Đúng vậy, Chương Bách Ngôn rời hòn đảo nhỏ này sớm hơn dự kiến, có lẽ là vì bận, nhưng thực ra là vì tâm trạng không tốt.
Khi Trương Sùng Quang nhận được điện thoại của anh ta còn đang chuẩn bị động phòng!
Trong phòng tổng thống của khách sạn, trước cửa số sát đất tráng lệ, Trương Sùng Quang mặc chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần tây màu đen, tay nghề của người thợ chế tác vô cùng hoàn hảo, tôn lên dáng người đẹp đẽ của anh.
Anh cầm điện thoại, cười nói: “Sao lại về sớm như vậy? Lúc tới đây không phải anh rất vui sao?”
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, Trương Sùng Quang lại cười khẽ một tiếng: “Vậy được rồi! Tống Giám đốc chương, hẹn gặp lại ở thành phố B.”
Anh cúp điện thoại, tiện tay ném lên chiếc sô pha bên cạnh.
Đang định nâng tay cởi áo sơ mi thì Hoắc Táy bước ra khỏi phòng tắm, toàn thân ấm ướt, trên người còn khoác một chiếc áo ngủ lụa tơ tằm màu đen. Ánh mắt của Trương Sùng Quang lưu luyến dạo một vòng trên người cô, anh dám đánh cược, bên trong cô không mặc gì cả.
“Không phải chúng ta đã nói sẽ tắm cùng nhau sao?”
“Can đảm thật đấy! Em chắc chắn rằng anh
không nỡ giày vò em đúng không?”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, giọng trầm xuống: “Em mặc thế này, phải đế anh kiếm tra một chút.”
Vốn dĩ Hoắc Tây cổ ý, nên cô cũng không từ chối anh.
Cô nhẹ nhàng dựa lên vai anh, mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm. Chỉ một lát sau, anh đã cảm nhận được trong giọng nói của cô còn hòa lẫn tiếng thở dốc: “Em sao vậy? Khóa học tâm lý có tác dụng?”
Hoắc Tây kiễng chân hôn lên môi anh, giữa môi với răng đều là hương vị ngọt ngào.
Trương Sùng Quang giật mình.
Hương vị này, rõ ràng chính là loại kẹo mà anh đã từng cho cô ăn ở Geneva, có thế khiến phụ nữ phát điên… Hoắc Tây lấy thứ này ở đâu ra?
Hoắc Tây biết anh muốn hỏi cái gì, cô dán sát vào đôi môi mỏng của anh, khẽ thì thầm: “Chuyện này cũng đâu có khó, không phải sao? Tống Giám đốc Trương có thể lấy được, vậy em cũng lấy được… Tổng Giám đốc Trương có thích không?”
Trương Sùng Quang đánh cô một cái.
Không một người đàn ông nào sẽ không thích điều này, thế nhưng đổi với hai người họ mà nói, thứ này cũng không đem lại ký ức gì vui vẻ.
Trong lòng anh âm thầm diễn ra một cuộc chiến dữ dội.
Hoắc Tây cũng đã bắt đầu cởi từng khuy áo sơ mi của anh, vừa cởi vừa hôn lên quai hàm đường nét sắc bén của anh, quyến rũ anh: “Anh còn do dự gì nữa? Em rất hiếm khi lấy lòng anh thế này đấy.”
Yết hầu của Trương Sùng Quang không ngừng lăn lên lộn xuống, ngón tay thon dài lại không ngừng di chuyển tới lui trên người cô, cảm nhận sự mềm mại của nữ giới.
Đã rất lâu rồi.
Hai người họ rất lâu không làm chuyện đó!
Anh muốn làm Hoắc Tây thoải mái, nhưng vẫn luôn có lòng mà không có sức… Bây giờ…
Anh chặn môi cô lại, giọng trầm xuống, hỏi: “Có phải bây giờ em thấy rất thoải mái không?”
Hoắc Tây vừa không thể kiềm chế, vừa cố ý mà khẽ rên rỉ thành tiếng, mềm mại tới mức có thể vắt ra mật. Thú tính của Trương Sùng Quang hoàn toàn bị cô kích thích, quai hàm anh căng chặt, hôn môi cô, dùng một tay bế cô lên, ném lên giường… Anh thậm chí còn không kịp đi tắm hay
cởi sạch quần áo, cứ như vậy mà kết hợp với cô.
Đôi bên đều yêu đối phương, đương nhiên sẽ thoải mái tới đỉnh điếm.
Hoắc Tây ngửa đầu, ánh mất mê ly nhưng không đánh mất nét dịu dàng, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thon gầy mà anh tuấn của anh, khàn giọng thì thầm: “Quá thô lỗ!”
Mắt Trương Sùng Quang đỏ ngầu: “Thế em có thích hay không?”
Đương nhiên là thích, làm gì có người phụ nữ nào lại không thích một người như vậy!
Hoắc Tây vần luôn chăm chú nhìn anh, ngay cả trong thời điểm khoái cảm lên tới đỉnh điếm, ánh mắt của cô cũng không rời khỏi anh.
Khoảnh khắc Trương Sùng Quang kích động nhất, anh đưa tay che mắt cô lại, không cho cô nhìn.
Khi người đàn ông động tình, biểu cảm trên mặt rất không đẹp trai, hơn nữa, cô cứ như vậy, anh sẽ không khống chế nối mà làm cô bị thương…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK