Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây không danh không phận mãi sao?
Khi Kiều Cảnh Niên đến, vừa hay nghe được những lời này.
Ông ấy đứng ở cửa phòng khách, vô cùng xấu hổ, giọng nói run run: “Chấn Đông, ông thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?”
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy vẻ mặt ốm yếu xanh xao của ỏng ấy, trong lòng cũng không đành!
Nhưng ông là chủ gia đình.
Ông là bố vợ của ôn Noãn, là ông nội của Tiểu Hoắc Tây, nhà họ Hoắc không thể tiếp tục dây dưa với nhà họ Kiều nữa, nếu không sẽ là sự bất công lớn nhất đối với hai mẹ con ôn Noãn!
Hoắc Chấn Đông bất chấp đau lòng, gật đầu: “Đúng vậy! Quan hệ của chúng ta chấm dứt từ đây!”
Kiều Cảnh Niên nắm chặt tay nắm cửa, cả người lảo đảo ngã xuống.
Ông ấy và Hoắc Chấn Đông làm bạn đã nhiều năm, vậy mà… Cũng đi đến tình cảnh này, thật sự ông ấy là kẻ thất bại như vậy sao, tại sao ông ấy luôn không thế giữ được những người bên cạnh mình?
Khi ông ấy yêu cầu giải thích, Hoắc Chấn Đông trầm giọng nói: “Là đàn ông, thì khi cần dứt khoát phải dứt khoát! Năm xưa nếu Lục Tiếu Noãn hiểu lầm, ông có thế kịp thời đuổi theo thì sao lại rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay? ông yêu người này nhưng Ịại cảm thấy có lỗi với người kia, sai hết lần này đến lần khác! ông muốn nhận lại Ôn Noãn, nhưng lại tham lam muốn con bé trở thành chị em tốt với Kiều An, cảnh Niên… ông thật sự quá h’ô đồ!”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt.
Ông ấy nhìn ôn Noãn và Tiểu Hoắc Tây bên cạnh cô.
Cuối cùng ông ấy cũng được gặp mặt cô.
Trước khi chết, ông ấy chỉ có một tâm nguyện, vì vậy run giọng hỏi: “ôn Noãn, con có thế gọi bố một tiếng bố được không?”
Ôn Noãn bình tĩnh nhìn ông ấy chăm chú.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là người dây dưa dông dài nên từ chối thẳng: “ông Kiều, bảo trọng!”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên lại tái nhợt.
Ông ấy mỉm cười buồn bã, lấy từ trong ngực ra một món đồ nhỏ xinh, đó là một món đồ chơi nhỏ bằng kính ông ấy mua và muốn tặng nó cho Tiếu Hoắc Tây, nhưng do ngón tay run rấy nên đã rơi xuống đất.
Mảnh vỡ sắc nhọn làm xước bắp chân non nớt của Hoắc Tây.
Máu đỏ tươi từ từ chảy ra!
Hoắc Minh nhanh chóng bế Hoắc Táy lên, dùng khăn giấy giữ chân cô bé, sau đó nhỏ giọng nói với õn Noãn: “Trong cặp sách nhỏ của con bé có enzyme cầm máu!”
Ôn Noãn lập tức mở ra, lấy một viên cho Tiểu Hoắc Tây uống vào!
Máu trên chân cô bé vẫn đang từ từ chảy xuống, Hoắc Tây sợ máu nên vùi mình vào trong ngực Hoắc Minh, nhõng nhẽo kêu đau, đòi bố thương…
Hoắc Minh dỗ cô bé, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Vô tình, cũng hơi thiếu kiên nhẫn đối với Kiều Cảnh Niên.
Kiều Cảnh Niên khẽ giật mình.
Ông ấy không biết sẽ như vậy, ông ấy chỉ muốn tặng món đồ chơi cho đứa trẻ.
Hoắc Chấn Đông cũng rất đau lòng, lạnh nhạt nói: “ông không biết nên tôi không trách ông! Cảnh Niên… về đi, về sau đừng quấy fây ôn Noãn nữa, đứa trẻ này đã chịu khổ đủ rồi, đế con bé sống yên ổn đi!”
Kiều Cảnh Niên thất thểu rời đi.
Khi bước tới cửa, bà cụ Kiều không khỏi phàn nàn: “Chỉ là một vết xước nhỏ thôi cũng làm ầm ĩ lên! Ánh mắt của Hoắc Minh như thế muốn nuốt sống con vậy!”
Bà Kiều cũng nói: “Đứa trẻ đó quá yếu ớt rồi!”
Kiều Cảnh Niên không nói gì.
Trong phòng khách lớn của nhà họ Hoắc.
Người vừa rời đi, Hoắc Chấn Đông đã ôm Tiểu Hoắc Tây hôn lấy hôn để, lòng đau như cắt: “Hoắc Tây của chúng ta còn đau không?”
“Đau!” Khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tiếu Hoắc Tây nhăn lại: “ông nội, thổi.”
Nhân vật có tiếng như Hoắc Chấn Đông nắm lấy bàn chân nhỏ rồi đau lòng mà thổi nhẹ.
Cuối cùng thì cô bé cũng đã được dỗ cho tươi cười.
Hoắc Chấn Đông ôm cháu gái, nói với ôn Noãn: “Đứa trẻ này có ngoại hình rất giống con! Nhưng tính tình thì giống hệt Hoắc Minh!”
Khi nói điều này, vẻ mặt ông tràn đầy niềm tự hào.
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Nhưng trong lòng cô lại lo lắng.
Hoắc Minh nắm tay cô, nhỏ giọng nói: “Hoắc Tây thuộc nhóm máu gấu trúc, lại mắc chứng rối loạn đông máu, anh là trực hệ không thế truyền máu, loại máu này cũng rất hiếm trong ngân hàng máu, nên Hoắc Tây được chăm sóc đặc biệt hơn những đứa trẻ bình thường.”
Anh không giải thích rõ ràng, nhưng ôn Noãn biết.
Trong hai người họ, sẽ có người phải hy sinh sự nghiệp để đồng hành cùng Tiểu Hoắc Tây.
Cô khẽ ừ.
Bà Hoắc cảm thấy chủ đề này quá nặng nề, liếc nhìn con trai rồi gọi ôn Noãn đi đến vườn nhỏ uống trà.
Trong phòng khách lớn chỉ còn lại ba ông cháu!
Hoắc Chấn Đông ôm Tiểu Hoắc Tây rồi nhìn con trai: “Hoắc Minh, con nghĩthế nào? Hai người định để cho cục cưng Hoắc Tây của bố không danh không phận sao?”
Hoắc Minh cười: “Bố, việc này phải trải qua một quá trình chứ? Giờ con cũng đâu thể nào bắt ép ốn Noãn đến văn phòng đăng ký kết hôn được! Hơn nữa, bây giờ chúng con đang sống cùng nhau, khá tốt đấy!”
Tiếu Hoắc Tây thì thầm: “Mẹ vẫn ngủ chung với con!”
Hoắc Minh:…
Hoắc Chấn Đông trừng mắt: “Con còn nhìn Hoắc Tây như vậy à?”
Ông cúi đầu, dùng giọng trìu mến nói với cháu gái nhỏ: “Để ông nội trị hai người họ!”
Tiểu Hoắc Tây cười khúc khích.
Cô bé ngồi trên đùi Hoắc Chấn Đồng, hôn lên mặt ông nội, hôn bên này lại hôn bên kia, khiến râu đâm lên khuôn mặt trắng nõn non nớt…
Trong lòng Hoắc Chấn Đông cảm thấy mềm nhũn.
Ông ôm đứa nhỏ có mái tóc xoăn màu trà, nghiêm túc hỏi: “Hoắc Minh, khi nào thì con mới tiếp quản sự nghiệp của bố? Bổ thấy ôn Noãn cũng có sự nghiệp phải làm, chi bẳng để bố chăm sóc con của các con!”
Hoắc Minh sao có thể không biết ông đang suy nghĩ gì?
Anh nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: “Tây Á đã đủ khiến con bận rồi! Nếu thêm Hoắc thị nữa… Bố, con sẽ kiệt sức mất!”
Hoắc Chấn Đông cười ha hả: “Không khiến con mệt chết được đâu! Bố thấy hiện giờ con tràn đầy năng lượng!”
Đôi mắt ông sáng như đuốc, vừa nhìn thoáng qua đã biết bọn họ không phải là đôi vợ
chồng thực sự!
Chỉ dối lừa Tiểu Hoắc Tây thôi!
Ha ha!
Đồ ăn hại, vô dụng!
Bên kia, bà Hoắc dẫn ôn Noãn đi uống trà.
Bà Hoắc được chăm sóc chu đáo, vẫn cao quý xinh đẹp nhưng vì chuyện của con cái nên giữa lông mày bà luôn có chút ưu sầu.
Câu gọi bác gái kia, ôn Noãn vẫn không gọi ra khỏi miệng.
Cô vẫn gọi tiếng mẹ, sau đó châm thêm trà cho bà Hoắc, khi hạ mắt, vẻ mặt dịu dàng.
Bà Hoắc nhẹ giọng nói: “Mấy ngày gần đây mẹ vẫn luôn muốn tới thăm tụi con, nhưng lại sợ quấy fây cuộc sống của các con! ôn Noãn… Thân là một người mẹ, mẹ đương nhiên hy vọng con có thế tha thứ cho Hoắc Minh, lúc trước nó quả thật đã làm sai! Nhưng nếu cơn giận trong lòng con vẫn chưa nguôi, mẹ cũng mong con có thể dạy dỗ tính khí kiêu ngạo của nó!”
Vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay ôn Noãn.
Làm sao ôn Noãn có thể chống đỡ được sự dịu dàng và yêu thương như vậy?
Cô ngước mắt lên nhìn bà Hoắc…
Đúng lúc này, Hoắc Minh đi tới, anh đứng bên người ôn Noãn, rất tự nhiên mà đặt tay lên vai cô, trầm giọng ôn hòa nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, vào ăn đi!”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Bà Hoắc rất vui khi thấy họ hòa hợp với nhau, nhưng bà vẫn luôn có tâm sự trong lòng.
Tuy thỉnh thoảng Minh Châu có gọi điện nhưng nhìn chung, con bé không trở về nhà.
Buối chiều, Hoắc Tây ngủ lại trong biệt thự.
Ôn Noãn hẹn Bạch Vi đi uống trà chiều, Hoắc Minh phải đến công ty nên thuận đường đưa cô đến điểm hẹn.
Trên xe, anh nghiêng đầu hỏi: “Em có mệt không?”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Ý anh là Hoắc Tây?”
Hoắc Minh vuốt nhẹ dây an toàn, không lên tiếng… Anh sợ hôm nay nhìn thấy Kiều An, ôn Noãn sẽ nhớ đến những chuyện không vui trong quá khứ.
Anh muốn bày tỏ lòng trung thành với cô nhưng dường như ôn Noãn không thèm để ý.
Hoắc Minh chưa bao giờ cảm thấy lo được lo mất như vậy.
Muốn hết lòng cưng nựng một người trong lòng bàn tay, lại không biết cô có bằng lòng hay không.
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại: “Con bé rất đáng yêu!”
Nên tại sao lại thấy mệt mỏi chứ? Chưa kể việc dành thời gian cho cô bé, cho dù phải hy sinh tất cả cô cũng sẵn lòng.
Hoắc Minh không hỏi thêm, đạp ga đưa cô đến quán cà phê.
Bây giờ anh rất coi trọng ôn Noãn, cũng tôn trọng bạn bè của cô.
Anh cùng xuống xe với cô, đi vào chào hỏi Bạch Vi, còn sờ đầu con trai của Bạch Vi rồi mới rời đi.
Khi anh đi xa rồi, Bạch Vi mỉm cười: “Anh ta bây giờ khác hẳn!”
Ôn Noãn gọi một ly cà phê đá.
Nhẹ nhàng khuấy lên, nhấp một ngụm rồi bật cười: “Có gì khác biệt?”
Bạch Vi nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng không giống trước kia! Trước kia Hoắc Minh như vầng trăng cô độc trên bầu trời, vô cùng khó tiếp cận, nhưng bây giờ lại hạ xuống nhân gian rồi…”
Cô ấy dùng tay ra hiệu cho ôn Noãn: “Cậu làm tốt lắm!”
ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Bạch Vi vổ tay cô: “Cậu đừng có mà coi nhẹ đấy! Nói thật, anh ta đổi xử với cậu rất tốt! Cứ tiếp tục thử thách, nếu cảm thấy không tệ thì hốt đi! Cậu nhìn thân hình ây, khuôn mặt ấy đi… Đi đâu để tìm chứ?”
Mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên.
Cô hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tớ ở bên anh ấy chỉ vì khuôn mặt và thân hình đó sao?”
Bạch Vi liếc nhìn con trai, hạ giọng nói: “Nhìn anh ta như vậy, về mặt đó hẳn là rất dữ dội phải không!”
òn Noãn nhấp một ngụm cà phê, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Cô nhìn cảnh Thụy…
Cũng may đứa nhỏ này không sâu sắc như Tiểu Hoắc Tây nên không để ý!
òn Noãn vừa định nói chuyện với Bạch Vi thì vô tình nhìn lướt qua bên ngoài, bỗng cứng đờ.
Cô nhìn thấy Hoắc Minh châu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK