Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh đèn nhà bếp ấm áp.
Khi Minh châu ngẩng đầu nhìn ông, mắt vẫn vương chút hơi nước và cả sự vô tội.
Trong giây phút này, Lục Khiêm phảng phất nhìn thấy Minh Châu của quá khứ.
Đơn thuần mảnh mai, chỉ cần chịu đau xíu thói sẽ ôm ồng gọi chú Lục, trái tim ông mềm đi nhiều, ánh mắt cũng không giống trước.
Bà cụ là người sáng suốt.
Bà thấy tình huống này thì còn gì không hiểu nữa, khéo léo hiếu lòng người tránh mặt đi.
Phòng bếp lớn như vậy chỉ còn hai người họ.
Lục Khiêm bế cô lên cầu thang, đặt cô xuống chỗ ghế ngồi, mở băng go ra dán lại cho cô.
Khi ông làm, cô còn hít vào.
Lục Khiêm ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, giọng nói khàn mang theo sự gợi cảm đặc trưng của đàn ông: “Một vết thương bé xíu thôi cũng kêu to vậy! Lúc làm chuyện đó với em cũng không thấy em kêu to thế, em cổ ý làm người khác đau lòng đúng không?”
Minh Châu đỏ mặt.
cô muốn cãi lại vài câu, ít nhất cũng tỏ vẻ
như không thèm để ý nhưng như thế lại phá hỏng bầu không khí.
cô không muốn như vậy.
Vì bây giờ Lục Khiêm đặc biệt dịu dàng, dù ông vẫn nói những lời nói không biết xấu hố.
Lục Khiêm dán xong rồi nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm!”
Nói xong ông cởi áo khoác.
Bên trong là một chiếc áo sơ mi xanh đậm và quần tây màu xám.
Dáng người ông rất đẹp, chỗ thắt lưng nhìn chỗ gầy chỗ căng rất đẹp mắt.
Lục Khiêm mới đi được hai bước,
Minh Châu đã ôm lấy eo ông từ phía sau, nũng nịu áp mặt vào lưng ông, tay nhỏ không yên nhẹ nhàng vuốt ve bên trên thắt lưng của ông.
Lục Khiêm biết cô không nghĩ đến chuyện kia.
Nhưng ông vẫn cổ tình nói: “Bọn trẻ vẫn đợi ăn cơm đó! Buối tối anh cho em ăn, đừng lộn xộn.
Minh Châu thấy ông quá xấu rồi.
cô không chịu thả ra.
Hai người lôi kéo nhau đến trước bồn rửa, cô cứ như con gấu nhỏ trèo lên người ông, Lục
Khiêm nấu cơm thì cô ở phía sau nũng nịu, làm Lục Khiêm gần như không còn tâm trạng nấu cơm nữa.
Ông nghiêng đầu nói nhẹ: “Không thì, hay để anh thỏa mãn em một lần trước đã?”
Minh Châu ở sau lưng cắn một cái.
Vải trên chiếc áo sơ mi màu xanh đậm lại đậm hơn một chút.
Lục Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đối xử với em cứ như trẻ con vậy, mấy năm nữa anh nghĩ chắc Lục Thước còn giỏi hơn em.”
Minh Châu không chịu thua ông.
cô ôm ông, thì thào nói: “Bây giờ em muốn ôm anh.”
Thật ra Lục Khiêm rất vui vẻ.
Thậm chí ông còn thấy như tinh thần sảng khoái hơn, vì dù trước kia bọn họ đã làm hòa rồi nhưng ông không dám nghĩ bọn họ có thể trở lại như lúc trước… ông không dám nghĩ Minh Châu còn có thế yêu ông như trước đây.
Như bây giờ, ông có thế cảm nhận được cô không giữ lại tình yêu nữa.
Ngay cả lý do cô nấu cơm hôm nay, ông cũng đoán được, ông chỉ không nói ra mà thôi.
Cô muốn nấu cơm cho ông.
Lục Khiêm đã quen nhìn sóng gió, ông vẫn có thể kiềm chế cảm xúc, ông vừa thái rau vừa thấp giọng hỏi: “Lúc nãy anh còn chưa hỏi đấy, sao tự nhiên em lại học nấu ăn thế?”
Minh Châu không khỏi nhớ đến Khúc Ninh, nhớ những lời cô ta nói.
Nó luôn làm cô khó chịu.
cô không nói, chỉ ở sau lưng ông.
Ánh mắt Lục Khiêm dịu dàng, ông không nói gì nữa, tiếp tục thái đồ nấu cơm.
Lúc lâu sau đột nhiên cô nói: “Em không phải vì người khác nói cái gì, em chỉ muốn nấu cơm cho anh ăn.”
Tay Lục Khiêm tạm ngừng.
Ông vổ vào tay cô: “Anh biết! Nhưng Minh Châu này, anh muốn em làm những gì em thích, dù em đi đóng phim hay làm ngôi sao nổi tiếng đều được, không cần vì một lần ngoài ý muốn mà tự đóng khung mình lại, anh không yếu ớt như vậy.
Minh Châu nhẹ nhàng sờ bụng ông.
Giọng nói của cô mềm mại: “Em không muốn làm ngôi sao nổi tiếng! Em muốn chăm sóc bọn trẻ với anh, nhưng phải làm thế nào, em không giỏi như chị dâu, vừa có thể phát triển sự nghiệp vừa có thể nấu ăn ngon, em không biết
làm gì hết.”
Lục Khiêm cười.
Cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ cái gì vậy?
Dù vậy, ông thích chính là cô nũng nịu nói chuyện với ông như thế.
Giữa tiếng thái rau, giọng nói của ông rất nhẹ.
“Anh biết là được rồi!”
“Ôn Noãn biết những cái kia là con bé muốn trở thành người như vậy, Minh Châu của chúng ta muốn làm con lợn con, cái gì cũng không biết làm mới đúng chứ.”
cô vừa ngượng vừa xấu hố, dùng sức véo một cái trên bụng ông.
Lục Khiêm cười: “Anh không tính toán với trẻ con.”
Tất nhiên, câu này cũng chỉ nói cho cô nghe một chút thôi, ban đêm lúc bọn trẻ đã ngủ, ông lại tính toán cấn thận một lượt với cô sau…
Sau đó câu chuyện lại đảo lộn.
Tạm thời Minh châu cũng không muốn học nấu cơm nữa!
*
Buổi chiều hôm sau.
Lục Khiêm ngồi trong phòng làm việc, ông ký xong hợp đồng đưa cho thư ký rồi hỏi ngay: “Hôm nay còn việc gì nữa không?”
Thư ký suy nghĩ: “Buổi tối có một buổi xã giao, nhưng cũng không quan trọng.”
“Từ chối cho tôi!”
Lục Khiêm để bút lên, cầm áo khoác đứng dậy chuẩn bị ra cửa lấy đồ được chuyển bằng đường hàng không từ Italy về đây.
Buổi sáng đã có người gọi đến.
Lục Khiêm kéo cửa thông gió lên, nói với thư ký: “Hôm nay tôi không quay lại công ty nữa đâu.”
Thư ký thấy ông mặt mày hớn hở thì đoán được tình hình ngay, mỉm cười nói: “Tống Giám đổc Lục muốn hẹn hò với cô Hoắc sao?”
Lục Khiêm cười nhạt.
Nhưng ông cũng không phủ nhận.
Lục Khiêm xuống tầng, tài xế đã ở đó chờ ông từ lâu, ông cúi người lên xe.
Chiếc RV đi sau xe vệ sĩ, một trước một sau.
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi: “ông Lục, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Khiêm nói địa chỉ cho anh ta.
Tài xế quay đầu xe ở phía trước.
Sau 20 phút, xe dừng trước cửa một tiệm tạo kiểu tóc hàng đầu, giám đốc cửa hàng đã chờ sẵn.
Cô ta mở cửa xe cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm xuống xe, cô ta lễ phép nói: “Tổng Giám đốc Lục, chiếc váy cao cấp mà ông đặt riêng chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, ông muốn để bà mặc thử hay là…”
Lục Khiêm đi vào với cô ta, ông nói nhạt: “Tôi trực tiếp mang về!”
Giám đốc mỉm cười gật đầu: “Được rồi! Nếu như thấy không vừa thì ông có thế mang đến sửa.”
Cô ta tự mình đi lây.
Lai lịch của chiếc váy kia rất lớn, nhãn hiệu ấy chỉ phục vụ cho hoàng thất Châu u, vị Tổng Giám đổc Lục này có thế lấy được đúng là rất giỏi.
Tổng giám đốc mang một cái hộp lớn tinh xảo đến cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm mở ra xem một chút, chiếc váy trắng thêu lông vũ được làm thủ công tỉ mỉ.
Ông chọn một tuần mới chọn được.
Lục Khiêm đi lên xe, ông không nhịn được lấy một cái hộp nhỏ ra khỏi túi áo.
Đây cũng là đồ ông vừa lấy.
Một viên kim cương hồng 12 cara, xung quanh được đính kim cương hình bông hoa.
Dịu dàng, lại sáng chói.
Phù hợp nhất với hòn ngọc quý trên tay ông.
Lục Khiêm cười nhạt, đột nhiên chiếc RV màu đen lại dừng lại, cả người ông đều lao về phía trước, choáng đầu hoa mắt.
Lục Khiêm hơi cau mày.
Tài xế đã nói: “Tổng Giám đốc Lục, không phải tôi không cấn thận, thật sự là người phụ nữ này không biết xuất hiện từ chỗ nào chạy vào cản đường tôi! Tôi xuống xe xem một chút!”
Lục Khiêm thấy không bình thường.
Ông mở cửa xe đi xuống theo, sau đó ông hơi bất ngờ.
Người nhảy ra trước xe không phải ai khác mà chính là Khúc Ninh.
So với vẻ tươi trẻ trước đây, bây giờ Khúc Ninh cứ như đã thay đổi cả người, cô ta ốm yếu như mất nước, mái tóc đen cũng không còn óng ánh, quan trọng nhất là chân của cô ta đã bị tàn tật.
Đi lại cũng không được thuận tiện.
Lục Khiêm lặng lẽ nhìn cô ta chăm chú.
Mà Khúc Ninh chậm rãi đứng lên từ dưới đất, ngấng đầu nhìn người đàn ông này.
Đây là người đàn ông cô ta đã từng yêu.
Môi cô ta run lên hỏi anh vì sao…
Tài xế bước đến đá cô ta một cái, mắng khó nghe: “Cô gái này cô bị điên rồi à, giữa ban ngày ban mặt còn nằm mơ chưa tỉnh sao! Cô hỏi ông Lục vì cái gì, nhưng ông Lục của chúng tôi còn có thế có gì với cô, còn vì sao, cô đi về mà hỏi bố mẹ cô!”
Lục Khiêm liếc anh ta một cái, tài xế rất ngượng ngùng.
Lục Khiêm bảo anh ta lên xe.
Tài xế từ trước đến nay đều hơi sợ ông, nhưng lúc này lại can đảm nói một câu: “Tổng Giám đốc Lục, ông không được có lỗi với cô Hoắc đâu, cô thật lòng chờ đợi ông đấy.”
Lục Khiêm mắng anh ta: “Nói bậy cái gì đấy, lên xe!”
Tài xế vuổt tóc lên xe.
Đúng lúc này có mấy người đàn ông chạy đến, nhìn có vẻ như là đến tìm Khúc Ninh, thấy Lục Khiêm thì bọn họ bối rối thấp giọng nói: “ông Lục, thật xin lỗi, chúng tôi không trông coi cấn thận để cô ta xuất hiện trước mặt ông rồi.”
Nói xong, bọn họ định đi qua kéo người.
Lục Khiêm lạnh nhạt nói: “Chờ một chút!”
Mấy người kia không hiếu, nhưng ngược lại Khúc Ninh lại có thêm một chút hy vọng, cô ta tiến lên mấy bước sốt ruột thể hiện: “ông Lục, chỉ cần ngài nói một tiếng, tôi chấp nhận làm tất cả vì ngài.”
“Bao gồm việc nấu cơm sao?”
Giọng nói của Lục Khiêm lạnh lùng.
Khuôn mặt Khúc Ninh cứng đờ, cô ta không dám nói nhiều.
Lục Khiêm nhìn cô ta rất bình tĩnh nói: “Cô Khúc, vốn chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tôi cũng chưa từng thế hiện gì với cô! Đúng vậy, lúc tôi còn trẻ có một chút phong lưu, nhưng muốn tính toán cũng phải là Minh Châu tính toán với tôi, chưa đến lượt cô suy nghĩ đâu.”
Khúc Ninh muốn nói chuyện nhưng lại nuốt xuống.
Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ đốt, không rút ra.
Ông nhìn chân của cô ta, cười nhạt: “Người bên cạnh của tôi nhân từ, chỉ phế bỏ một chân của cô, nhưng cô lại không tự giác còn dám chạy đến trước mặt tôi gây chuyện!”
Lúc này Khúc Ninh mới nhận ra điều gì.
Cô ta hối hận rồi, cô ta không nên trêu chọc
người đàn ông này.
Nụ cười của Lục Khiêm nhạt đi nhiều: “Bao gồm cả những lời mà cô nói với Minh Châu, không thế hiểu nổi! Sau này tôi không cho phép cô nói linh tinh trước mặt cô nữa, bởi vì những lời mà cô nói, tối qua cô còn bị đứt tay, tôi rất đau lòng đấy cô Khúc ạ!”
Khúc Ninh cực kỳ khó chịu.
Lục Khiêm lặng lẽ rũ mắt xuống, con ngươi màu đen ảm đạm không rõ.
Một lát sau ông nói nhỏ: “Đuối cô ta ra khỏi nước đi, đừng cho cô ta có cơ hội quay lại nữa!”
Nói xong, ông lấy ra tờ séc.
Viết xong một tấm séc mười triệu, đủ để mua một cái mạng của Khúc Ninh.
Hẳn những người kia hiểu được ý của ông.
Bọn họ cảm ơn rối rít, chắc chắn sẽ giải quyết gọn gàng.
Lục Khiêm nói xong thì quay lại mở cửa xe, chuẩn bị lên xe.
Sau khi sững sờ, Khúc Ninh hiếu được Lục Khiêm thật sự không thể buông tha cho cô ta.
Cô ta nhảy vào bên cạnh xe theo bản năng.
Cô ta đau khổ cầu khấn ông: “ông Lục tôi xin ngài, cầu xin ngài tha cho tôi một mạng! Tôi
không dám xuất hiện trước mặt ngài nữa, tôi cũng không dám nói một chữ nào với cô Hoắc nữa, cầu xin ngài tha cho tôi một lần! Tôi tin rằng trong lòng ngài cũng có sự thương hoa tiếc ngọc mà.”
Nói xong, cô ta ngước mắt ngập nước trông mong.
Bỗng nhiên cô ta giật mình.
Cô ta thấy được ghế ngồi phía sau có một cái hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là một viên kim cương hồng quý giá.
Còn có bộ váy của nhãn hiệu nổi tiếng kia!
Những thứ này là Lục Khiêm chuấn bị cho Hoắc Minh châu ư?
Bờ môi Khúc Ninh run rẩy, cả người cô ta đều run rẩy không kiếm soát được, cô ta thậm chí còn nở một nụ cười khó nhìn hơn cả khóc: “Ngài mua cho cô ta! Ngài mua cho cô ta.”
Cô ta nói đi nói lại nhiều lần, rồi lại cười điên cuồng.
Giờ phút này cuối cùng cô ta cũng thanh tỉnh.
vẫn cùng địa điểm, cùng một người, cùng một cánh tay.
Ông cho cô một nhát dao, lại cho Hoắc Minh Châu toàn bộ sự nuông chiều!
Khúc Ninh lùi lại mấy bước với khuôn mặt thê thảm.
Lúc này cô ta thậm chí còn nhớ đến Tống Giám đốc Trương, dù xuất thân của người kia thô tục, nhưng ông ta tốt với cỏ ta, ỏng ta chịu dùng tiền nâng niu cô ta, chịu vì cô ta ở thành phố B vung tiền như rác…
Cô ta bị quỷ ám nên mới nghĩ là người như Lục Khiêm có thể coi trọng cô ta.
Khúc Ninh vẫn không cam lòng hỏi một câu: “Ông Lục, ngài không vừa ý với tôi, hay chỉ trung thành với một mình cô ta?”
Trời chiều chiếu lên người Lục Khiêm.
Làm nhìn ông rất chói mắt.
Khi cửa xe đóng lại, giọng nói của ông chậm rãi truyền ra: “cô là người mà định mệnh đã sắp xếp tôi phải gặp được.”
Dù cô không tốt,
Dù cô không biết gì hết,
Chỉ cần cô gọi ông là chú Lục, ông đã cảm thấy như có cả thế giới,
Tinh cảm chính là không có lý trí như vậy, cũng chỉ đơn giản vậy thôi, làm gì có nhiều quy tắc như thế chứ!
Khúc Ninh ngơ ngác đứng đó.
Những người kia lấy được tiền, rất biết làm việc…
Khúc Ninh ra nước ngoài, cô ta sống cả đời còn lại trong một bệnh viên tâm thần.
Khúc dạo ngắn này hơi ảnh hưởng đến tâm trạng của Lục Khiêm nhưng ông vẫn quyết định tối nay ông sẽ cho Minh Châu một bất ngờ.
Ban ngày ôn Noãn đã kéo Minh Châu đi.
Trong căn hộ của cô chỉ có dì và hai đứa nhóc.
Lục Khiêm đến cho dì nghỉ.
Dì thấy không phù hợp: “ông Lục, một tháng chúng tôi cầm nhiều tiền như vậy, không làm việc có ổn không?”
Lục Khiêm mỉm cười: “Tối nay đặc biệt!”
Dì nhìn những thứ ông Lục chuẩn bị, đoán được một chút rồi hé miệng cười và nói vài câu đùa vui.
Lục Khiêm đưa các cô đi rồi đóng cửa lại.
Vừa quay đầu Tiểu Lục Thước đã nhìn thẳng vào ông: “Bổ, bố muốn cầu hôn à?”
Lục Khiêm véo cái mũi nhỏ của cậu bé.
Lục Thước hất cằm lên, hơi rụt rè nói: “Con có thể giúp bố!”
Tiếu Lục u cũng chạy đến, ôm chặt lấy chân bố: “Bé cưng cũng có thế giúp bố!”
Ông đưa cho Tiếu Lục Thước một túi bóng hình cầu xẹp lép, còn có một cái ống bơm: “Thối mấy quả này đi.”
Tiểu Lục Thước lập tức ngồi xổm làm trên mặt đất.
Tiếu Lục u đứng cố vũ cho cậu bé luôn.
Lục Khiêm đế hộp váy trên giường ở phòng ngủ, một lúc sau người của tiệm hoa đã đến, trang trí căn nhà theo chủ đề hoa hồng đen, chiếc giường trắng như tuyết cũng được trải đầy hoa hồng đen nhập khẩu.
Chỉ có tình yêu.
Bữa tối là do Lục Khiêm chuẩn bị, tối nay ông đặc biệt làm cơm Tây, ngoài ra ông còn nướng một cái bánh kem nhỏ.
Màu hồng nhạt.
Sau khi chuẩn bị tốt ông lấy ra chiếc hộp nhung tơ, để chiếc nhẫn kim cương vào vào trong.
Chỉ cần cắt miếng bánh kem kia cho Minh Châu.
cô chắc chắn có thế ăn được!
Đương nhiên ông không thể nói cho mấy
đứa trẻ, ông chỉ nói với Tiểu Lục Thước là hôm nay là sinh nhật của mẹ, ông đùa cậu bé: “Con chuấn bị quà gì cho mẹ rồi?”
Tiểu Lục Thước suy nghĩ và nói: “Con tặng bố cho mẹ.”
Lục Khiêm cảm thấy con trai của ông sắp lớn rồi.
Ông đang muốn nói thêm cái gì thì có tiếng mở cửa vang lên, Minh Châu đã trở về rồi.
Trong căn hộ được bố trí rất lãng mạn theo chủ đề màu đen.
Phụ nữ luôn thích cái này.
Lúc này cô mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật của mình, cô ảo não: “Đúng ra nên mời anh và chị dâu đến, càng nhiều người càng náo nhiệt!”
cô lại nhìn bữa cơm tây tối nay.
Thật là ngon!
Lục Khiêm nhìn cô chăm chú, cô gái này đến bây giờ còn chưa nhận ra đâu, nhưng sự ngây ngốc này của cô lại làm ông thấy trân quý.
cô vẩn luôn là Minh Châu của ông!
Ông đi qua, ôm nhẹ chiếc eo thon của cô rồi dịu dàng nói: “Em vào phòng ngủ nhìn xem.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK